Không ai dám lên tiếng.
Cả sân vận động rộng lớn im phăng phắc.
Phục Sinh Quái Thủ mỉm cười nói: "Cậu mau công bố kết quả đi, tôi nghĩ chắc là mọi người đã sốt ruột lắm rồi".
"Được".
Người phụ trách của đội y tế gật đầu, sau đó lấy báo cáo ra, lớn tiếng đọc: "Huyết áp của bệnh nhân hơi thấp, hơi thiếu máu, tạng phủ hơi yếu ớt, ngoài ra không có gì đáng ngại".
"Nói vậy là bệnh nhân không được coi là khỏe mạnh hoàn toàn? Mà tình trạng sức khỏe dưới mức chuẩn? Xem ra còn không được coi là hòa!", Phục Sinh Quái Thủ quay sang nhìn Lâm Chính, nheo mắt cười nói: "Họ Lâm kia, lần này cậu không còn gì để nói nữa chứ?".
"Còn phải nói gì đây? Kết quả đã rất rõ ràng còn gì, bệnh nhân của tôi ngoài việc hơi suy nhược thì không có gì đáng ngại cả".
"Vậy bệnh nhân của tôi thì sao? Lế nào cậu ta có vấn đề?", Phục Sinh Quái Thủ hỏi với vẻ chế giễu.
"Hiện giờ tình hình của đội trưởng Trương rất tệ, tôi đề nghị lập tức cứu chữa ngay, nếu không khó mà giữ được mạng", vẻ mặt Lâm Chính rất nghiêm túc.
"Cậu nói cái gì?", Phục Sinh Quái Thủ nhíu mày. Nhưng không chờ ông ta hỏi nhiều. "AI,
Đội trưởng Trương đang đứng ở bên này bỗng hét lớn một tiếng, sau đó ngã lăn ra đất.
"ƠI". Mọi người nhốn nháo. Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Phong Tiếu Thủy ở bên dưới khựng lại, sau đó đứng phát lên.
"Có chuyện gì vậy?". Phục Sinh Quái Thủ ngây người ra. "Đội trưởng!".
Các cảnh sát ở bên dưới kinh hãi la lên, lao lên sàn đấu, xúm quanh đội trưởng Trương.
"Tất cả tránh ra! Mau tranh ra".
Các thành viên của đội y tế xúm lại, vội vàng làm kiểm tra cho đội trưởng Trương.
Một lát sau, bác sĩ Lý tỏ vẻ kinh ngạc, kêu lên thất thanh: "Anh ấy trúng độc rồi! Độc tính cực mạnh... Sắp lan vào tim rồi!".
"Cái gì?". Ai nấy đều há hốc miệng.
Phục Sinh Quái Thủ tái mặt, vội vàng nhìn về phía Lâm Chính, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.
"Sao lại như vậy được? Cậu... cậu đã làm gì?". "Tôi có làm gì đâu".
"Vậy tại sao trên người cậu ta vẫn còn độc?", Phục Sinh Quái Thủ vội hỏi.
"Nguyên nhân rất đơn giản! Sinh Tử Đan của Tử Vực các ông không giải được độc trong người anh ấy', Lâm Chính bình thản đáp.
"Không thể nào!", Phục Sinh Quái Thủ gần như là hét lên, tâm trạng trở nên mất khống chế: "Sinh Tử Đan của Tử Vực tôi được gọi là thần đan tuyệt thế, sao lại không giải được độc của cậu chứ? Tuyệt đối không thể thế được!".
"Hình như ông đánh giá quá cao thuốc của Tử Vực các ông rồi!".
Lâm Chính bình thản nói, rồi đi tới bên cạnh đội trưởng Trương, ngồi xổm xuống, khẽ ngửi rồi bắt mạch cho anh ta.
Chẳng mấy chốc, Lâm Chính nở nụ cười khẩy.
"Tôi tưởng Tử Vực các ông lấy ra đan dược gì ghê gớm lắm, hóa ra chỉ là Huyền Sinh Đan phiên bản cải tiến!".
"Cậu biết cả Huyền Sinh Đan?", Phục Sinh Quái Thủ trợn tròn mắt.
"Loại đan dược nhỏ nhặt như vậy có gì mà không biết chứ? Nhưng hiệu quả của Sinh Tử Đan này mạnh hơn Huyền Sinh Đan ít nhất gấp hơn 10 lần. Nếu tôi đoán không nhầm... thì hẳn là trong quá trình luyện chế đan dược, Tử Vực các ông đã cho thêm Huyết Sâm vạn năm, Huyền Băng Linh Chi, Vô Căn Tuyết Thủy... Toàn là các dược liệu tốt, chỉ tiếc là lại bị các ông luyện chế lung tung như vậy, đúng là khiến người ta đau lòng".
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó lấy một viên đan dược trong bình sứ nhỏ ra, nhét vào miệng đội trưởng Trương.
Đội trưởng Trương đang co giật lập tức bình tĩnh lại, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều.