"Sao? Không dám nói à?", Lâm Chính bình thản nhìn ông ta, dường như đã nhìn thấu tất cả.
"Thứ này xuất phát từ Tử Vực, đương nhiên là đồ của tổ tiên chúng tôi, có gì mà phải hỏi chứ?", Phục Sinh Quái Thủ hừ mũi nói.
"Xuất phát từ tay tổ tiên của các ông? Sai rồi! Phải là truyền thừa đến tay tổ tiên của các ông mới đúng! Nhưng tôi thấy hình như ông không biết rõ lắm về giai đoạn lịch sử này, nên để tôi nói cho ông nghe! Thực ra vào mấy trăm năm trước, hậu nhân của Dược Vương Tôn Tư Mạc cũng được coi là thần y một thời, vị thần y đó thu nhận hai đồ đệ, một đồ đệ rất thông minh, nhưng hám danh hám lợi, một đồ đệ ngốc nghếch nhưng chăm chỉ hiếu học, tấm lòng nhân hậu. Khi hai người xuất sư, hậu nhân của Dược Vương đã lấy quyển hạ của cuốn "Dược Vương Tâm Kinh" này ra chia làm đôi. Phần trong tay ông được đưa cho đồ đệ thông minh, còn phần trong tay tôi được đưa cho đồ đệ ngốc nghếch, hiểu chưa?", Lâm Chính nói.
Hơi thở của Phục Sinh Quái Thủ như nghẹn lại.
Ông ta quả thực không biết còn có giai đoạn lịch sử này.
"Ông có biết tại sao hậu nhân của Dược Vương lại đưa quyển hạ cho tổ tiên của ông, nhưng lại đưa mấy trang trong tay tôi cho người ngốc nghếch kia không?", Lâm Chính nhìn ông ta, hỏi.
Phục Sinh Quái Thủ há miệng, sau đó hừ mũi: "Sao tôi có thể biết được chứ?".
"Để tôi nói cho ông biết câu trả lời! Bởi vì hậu nhân của Dược Vương biết tổ tiên của ông lấy được tàn quyển chắc chắn sẽ không công bố ra ngoài, tạo phúc cho dân, nên ông ấy mới đưa thứ này cho tổ tiên của ông để bịt miệng.
Thực ra, phần tinh hoa nhất của cả bộ "Dược Vương Tâm Kinh" là mấy trang trong tay tôi. Tàn quyển trong tay ông cũng có lợi ích, nhưng rơi vào tay tổ tiên của ông thì chẳng đáng một xu. Còn mấy trang giấy này đều là tinh hoa, là câu trả lời để loại bỏ tác dụng phụ của các loại phương thuốc kỳ môn, cũng là tinh túy của "Dược Vương Tâm Kinh".
Hậu nhân của Dược Vương biết chỉ có giao thứ này cho đồ đệ ngốc nghếch kia thì tâm huyết của Dược Vương mới được phát huy", Lâm Chính đáp.
Phục Sinh Quái Thủ trợn tròn hai mắt, run rẩy chỉ vào Lâm Chính: "Vu oan! Vu oan! Cậu... cậu đừng có vu oan cho tổ tiên của tôi!".
"Vu oan? Hừ, hôm nay nếu không vì đối phó tôi thì sao ông có thể công bố quyển hạ này ra ngoài chứ? Nếu không có tôi thì e là nó vẫn năm trong thư phòng cũ kĩ ở Tử Vực, bị bụi bặm bám đầy rồi!".
"Cậu... cậu... cậu..."
Phục Sinh Quái Thủ lắp ba lắp bắp, á khẩu thực sự, không còn lời nào để phản bác.
Mọi người đã hiểu ra toàn bộ. “Các vị!". Một giọng nói bỗng vang lên.
Đám người tách ra, một nhóm nam nữ mặc đồ trắng đi về phía này.
"Là chủ nhiệm Châu Ngải của Hiệp hội Y tế Giang Thành!".
Có người nhận ra thân phận của người dẫn đầu, lập tức kêu lên.
Châu Ngải nhanh chân đi tới trước đám người, đứng trên bậc thềm, nhìn mọi người đang xôn xao ở xung quanh, lớn tiếng nói: "Mọi người trách nhầm thần y Lâm rồi!".
Đám người im lặng hẳn đi.
Châu Ngải nói tiếp: "Thực ra lúc chế thuốc, thần y Lâm đã nói cho chúng tôi biết tác dụng phụ sau khi kết hợp ba loại dược liệu Đông y này, anh ấy cũng chia sẻ phương án giải quyết với chúng tôi. Sau nhiều lần khảo nghiệm, hiệp hội chúng tôi đã chứng minh được phương án của thần y Lâm là hữu hiệu, thuốc đặc trị bệnh nhồi máu não gần như không có tác dụng phụ, tất cả những chuyện này chúng tôi đã biết từ lâu".
Cô ấy vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hiểu ra. "Hóa ra thần y Lâm bị oanl".
"Tôi đã nói rồi mà! Sao thần y Lâm lại tham tiền hại người được chứ? Chúng ta trách lầm người tốt rồi".
"Các người đúng là có mắt như mù! Nếu thần y Lâm tham tiền thì học viện Huyền Y Phái sẽ chữa bệnh miễn phí cho mọi người sao? Thần y Lâm làm bao nhiêu việc tốt mà các người không thấy à? Bị mù hết hay sao?”".
"Thần y Lâm, tôi xin lỗi, trước đó tôi kích động quát".
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!