“Vậy sao..”, Lâm Chính ngập ngừng.
“Lúc đi vẫn còn yên ổn, mới bao lâu mà đã mất rồi?”, Tô Nhu khóc thất thanh.
Lâm Chính vội vàng an ủi: “Tiểu Nhu, em đừng đau buồn quá. Thế này, anh đi tìm thần y Lâm xem có thể mời thần y Lâm chữa trị cho Tâm Ngữ không. Thần y Lâm y thuật cao siêu, có lẽ sẽ cứu sống được Tâm Ngữ!”.
“Được, Lâm Chính, anh đi trước đi, nếu thần y Lâm không chịu thì em sẽ gọi cho thần y Lâm”, Tô Nhu đau khổ nói.
Mặc dù cô không muốn gây rắc rối cho thần y Lâm thêm nữa, nhưng bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác.
“Yên tâm, thần y Lâm sẽ đồng ý”.
Lâm Chính cúp máy.
Anh nhìn điện thoại, điếu thuốc vừa mới đốt trên tay đã cháy hết.
“Chủ tịch Lâm, máy bay đã chuẩn bị xong”, Mã Hải đi đến, cung kính nói.
“Xuất phát!”.
“Vâng”.
Cả đoàn người nhanh chóng đi đến Long Xuyên.
Mặc dù Lâm Chính không tiếp xúc nhiều với Diệp Tâm Ngữ, thậm chí không tính là hiểu, nhưng dù gì cô ta cũng là em gái của Tô Nhu, cũng là em gái mình, sao có thể thấy chết không cứu?
Cô bé không xấu tính, cứ thế bị bức chết một cách không rõ ràng, Lâm Chính cũng đau lòng.
Dọc đường, anh nói bà cụ Diệp gọi điện thoại cho thần y An, để thần y An châm cứu cho Diệp Tâm
Ngữ theo lời anh nói, phong tỏa mạch của cô ấy.
Chỉ cần mạch sống không tan, hơi thở vẫn còn thì sẽ có khả năng cứu được!
Nhà họ Thủy ở Long Xuyên.
Cậu Thủy để trần thân trên, thở hổn hển, đi đến tủ lạnh lấy chai bia ra, một hơi uống cạn.
Trên giường có một người không còn tri giác, đó là Liễu Chiêu Nhi.
Ánh mắt cô ta mơ màng, hơi thở mong manh nhìn cậu Thủy: “Anh, anh... anh lợi hại quá...”.
Ï]—TEEEK.-*wr 2+2 Taya9ynnxx ưƯn HYY—m-— uc Tự ~xa2zxxn “Cô không phải người luyện võ. Trong mắt tôi,
cô yếu đuối đến thế nào. Tôi còn chưa dùng hết sức đấy, nếu không, xương cốt cô đã gãy nát”, cậu Thủy lạnh lùng nói.
“Không biết người phụ nữ thế nào mới xứng với anh Thủy", Liễu Chiêu Nhi cười nói.
Cô ta không cảm thấy mình có thể gả vào nhà họ Thủy, sở dĩ thân mật với cậu Thủy cũng chỉ vì
kiếm chút lợi ích từ anh ta.
Cô ta tự hiểu mình, loại người như cậu Thủy không thể nào cưới cô ta được.
“Trên đời này phụ nữ đặc biệt nhiều vô số, sao có thể không có ai xứng với tôi? Thật ra theo lý mà nói, Diệp Tâm Ngữ cũng đủ rồi, chỉ tiếc người phụ nữ đó không biết điều. Hôm nay chết cũng đáng đời!", cậu Thủy nói.
“Nói phải!”, Liễu Chiêu Nhi che miệng cười đáp.
Cốc cốc cốc!
Lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Cậu Thủy nhíu mày, hét với ra ngoài cửa: “Ai?”.
“Cậu Thủy, tôi đây, A Tài!", ngoài cửa vang lên tiếng nói cung kính khiêm nhường.
“Có chuyện gì?”.
“Vừa nhận được tin, bà cụ nhà họ Diệp dẫn theo Song Hùng nhà họ Diệp đến Giang Thành.
“Đến Giang Thành?”, cậu Thủy có vẻ suy tư, một lúc sau thì cười khinh bỉ: “Chẳng lẽ nhà họ Diệp muốn cứu sống Diệp Tâm Ngữ, nên đến Giang Thành mời thần y Lâm đến đây?”.
“Ha! Nhà họ Diệp không có quan hệ gì với thần y Lâm, nếu ra tay thì là đối địch với nhà họ Thủy. Sao thần y Lâm lại nể mặt nhà họ Diệp được?”, Liễu Chiêu Nhi cười nói.
“Đúng vậy!”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!