Người nhà họ Diệp không tin được, không thể chấp nhận kết quả này.
“Thần y An! Cầu xin cô hãy cứu con gái tôi! Cầu xin cô! Chỉ cần có thể chữa khỏi cho con gái tôi, cô bảo tôi làm gì cũng được!”.
Khang Tuệ từ ngoài cửa chạy vào, quỳ xuống ôm chân thần y An khóc lóc.
Người xung quanh vô cùng thương xót.
Khang Tuệ ngày trước hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hiền huệ thế nào, nhưng nỗi đau mất con khiến bà ta hoàn toàn suy sụp.
Bà ta không thể chịu đựng được nữa.
Bây giờ bà ta chỉ muốn con gái bà ta sống lại.
“Bà Khang! Không phải tôi không muốn cứu cô Diệp, mà thực sự là tôi đã lực bất tòng tâm. Cô Diệp đã chết, tôi kiến thức nông cạn, nào có bản lĩnh khởi tử hồi sinh? Thật sự xin lỗi”, thần y An thở dài nói.
“Tâm Ngữ, con gái tôi!", Khang Tuệ khóc đau đớn, gần như nghẹt thở.
Những người khác cũng không khỏi lau nước mắt.
Bà cụ Diệp im lặng nhìn, không nói lời nào, khuôn mặt như già đi mấy tuổi.
“Thần y An, thật sự không có cách nào hay sao?”, bà cụ Diệp đột nhiên thở dài, khàn giọng hỏi.
“Cách... thì vẫn có một cách nhưng rất mong manh, tôi cũng không chắc có hiệu quả hay không”, thần y An nói.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều ngẩng đầu. “Thần y An, là cách gì? Xin hãy nói cho chúng tôi!", Khang Tuệ vội nói, giống như níu được cọng rơm cứu mạng.
Thần y An cười gượng: “Thật ra... chỉ cần có thể mời thần y Lâm ở Giang Thành đến đây, có lẽ cô Diệp có thể cứu được! Thần y Lâm ở Giang Thành, y thuật cao siêu, có một không hai. Nghe nói cậu ta nắm giữ nhiều bài thuốc y thuật xa xưa, hơn nữa còn có năng lực khởi tử hồi sinh. Nếu cậu ấy chịu ra tay, có lẽ cô Diệp vẫn còn cơ hội sống”.
“Thần y Lâm?”. Mọi người sửng sốt. “Đúng, thần y Lâm! Y thuật của cậu ta còn cao hơn tôi gấp mười lần, có lễ cậu ta... sẽ có cách”, thần y An nói.
“Vậy thì hãy sai người đi Giang Thành mời thần y Lâm đến đây!”, Khang Tuệ run rẩy.
“Thần y Lâm đâu dễ mời như vậy. Người ta là ông trùm Giang Thành, hơn nữa nhà họ Diệp ở Long Xuyên chúng ta và thần y Lâm không có chút quan hệ nào, người ta dựa vào cái gì mà chịu cứu người giúp chúng †a?”, một người nhà họ Diệp nói.
“Nói đúng, nếu thần y Lâm cứu giúp thì vô hình trung sẽ đối đầu với nhà họ Thủy! Thần y Lâm vô duyên vô cớ lại đắc tội với nhà họ Thủy làm gì? E là sẽ không mời cậu ta tới được”, lại có người lắc đầu than thở.
Khang Tuệ mặt xám như tro.
“Bà nội, cháu nhớ bà có một người cháu nuôi ở Giang Thành không phải sao? Hình như tên là Tô Nhu phải không ạ? Lần này Tâm Ngữ đến Giang Thành cũng là tìm chị ấy!”, lúc này một vãn bối nhà họ Diệp là Diệp Ngạo tiến lên nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!