Lâm Chính nghĩ mãi không ra rốt cuộc Diệp 'Tâm Ngữ muốn làm gì.
Trước sự yêu cầu quyết liệt của cô ta, Lâm Chính chỉ đành làm theo, đưa cô ta đến học viện Huyền Y Phái.
Hiện giờ học viện đang trong trạng thái nửa đóng cửa.
Ngoài mấy tòa nhà thông thường ra, thì các bệnh nhân đến khám bệnh không được tùy tiện ra vào các khu vực khác. Nơi nào cũng có nhân viên bảo vệ canh chừng, ở chỗ tối còn có rất nhiều cao. thủ của Dương Hoa giám sát.
Dù sao hiện giờ bọn họ không những phải đề phòng người của Thiên Ma Đạo, mà còn cả người của Tử Vực.
“Đây chính là học viện Huyền Y Phái”.
Lâm Chính và Diệp Tâm Ngữ xuống khỏi taxi, anh chỉ vào cổng chính nói: “Nếu cô muốn khám bệnh thì đi đường bên phải, đường bên trái dẫn tới khu hành chính, những người không phận sự không được vào”.
“Vậy sao?”.
Đôi mắt Diệp Tâm Ngữ đanh lại, ngoảnh sang hỏi: “Vậy có phải thần y Lâm hay đến đây không?”.
“Tôi không biết, chắc là thế, anh ấy không ở đây thì sẽ ở Dương Hoa. Tâm Ngữ, cô hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lế cô muốn tìm thần y Lâm? Thứ cho tôi nói thẳng, thần y Lâm không phải ai cũng có thể gặp được đâu”, Lâm Chính cười nói.
“Anh thì biết gì chứ? Nói với anh cũng vô ích”.
Diệp Tâm Ngữ hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh bỉ.
Cô ta nhìn quanh quất, rồi bỗng đi về phía bên trái bức tường dọc theo cánh cổng.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên.
“Mau lại đây!", Diệp Tâm Ngữ khẽ kêu lên, tiếp tục đi về phía trước.
Đến một con đường vắng người qua lại, Diệp Tâm Ngữ mới dừng lại.
Cô ta nhìn xung quanh rồi lập tức áp sát vào bức tường.
“Lâm Chính, anh canh chừng cho tôi, tôi trèo. vào trong”.
“Trèo vào trong? Cô muốn làm gì?”.
“Anh hỏi nhiều thế nhỉ? Tôi để điện thoại im lặng, có vấn đề gì anh gửi tin nhắn cho tôi là được”.
“Thế thì cô cũng phải chọn chỗ nào ổn ổn chút chứ, nơi này có camera, cô mà trèo tường thì chẳng phải sẽ bị phát hiện ngay sao?”, Lâm Chính nói.
“Camera thì sao chứ?”.
Diệp Tâm Ngữ nhếch môi, bất ngờ đi tới góc chết của camera, sau đó nhặt một hòn đá dưới đất lên, cầm trong tay rồi khẽ búng.
Vèo!
Hòn đá bay vèo đi như một viên đạn, làm vỡ nát ống kính của camera.
Lâm Chính không chút ngạc nhiên, nhưng vẫn giả vờ kêu lên kinh ngạc: “Siêu quái”.
“Hừ, đúng là đồ nhà quê chưa trải sự đời!”. Diệp Tâm Ngữ khinh bỉ nhìn Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Anh cứ chờ tôi ở đây! Tôi đi một lát rồi về”.
Dứt lời, Diệp Tâm Ngữ liền tung người nhảy lên, nhanh chóng vượt qua bức tường cao hơn 2m này.
Lâm Chính đứng ở bên ngoài lặng lẽ nhìn.
Một lát sau, mấy bóng người đi ra khỏi chỗ nấp, cung kính hành lễ với Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm, có cần đuổi cô ta ra không ạ?”.
“Không cần đâu, phái người theo dõi cô ấy là được, xem cô ấy muốn làm gì. Chỉ cần không gây chuyện quá quắt thì mặc kệ cô ấy đi”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Vâng”. Mấy người gật đầu, sau đó lặng lẽ ẩn đi.
Lâm Chính chờ ở bên ngoài khoảng 20 phút mới nhìn thấy Diệp Tâm Ngữ nhảy từ bên trong ra.
Tuy Lâm Chính đứng ở ngoài, nhưng nhất cử nhất động của Diệp Tâm Ngữ ở bên trong đều có người dùng điện thoại chụp lại, rồi gửi đến điện thoại của anh.
Diệp Tâm Ngữ đến tòa nhà hành chính, lục tung hòm tủ, hình như đang tìm kiếm gì đó.
Nhưng cô ta không có thu hoạch gì, vô cùng ủ rũ chán nản. Tìm hai tòa nhà không thấy, cô ta còn định vào tòa nhà mà Thần Hỏa Tôn Giả đang nghỉ dưỡng, bất đắc dĩ, Lâm Chính chỉ có thể phái người đuổi Diệp Tâm Ngữ ra ngoài.
“Sao rồi?”, Lâm Chính lên tiếng hỏi.
“Xui quá, chẳng thu được gì”, Diệp Tâm Ngữ thầm chửi một câu.
“Tâm Ngữ, cô vào để ăn trộm sao? Rốt cuộc cô đang tìm gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Đã nói là không liên quan đến anh mà, sao anh thích hỏi nhiều thế nhỉ? Cho dù nói với anh thì anh cũng không hiểu đâu!”, Diệp Tâm Ngữ tâm trạng không tốt, trừng mắt lườm Lâm Chính.
“Cô không nói thì sao tôi có thể hiểu được?”. “Anh... Thôi được rồi, để tôi nói cho anh biết, tôi đang tìm Tịnh Thế Bạch Liên, anh hiểu không? Anh có biết đó là gì không?”, Diệp Tâm Ngữ gầm lên. “Tịnh Thế Bạch Liên?”, Lâm Chính hơi sửng sốt. “Xem đi! Tôi biết ngay là anh không hiểu gì mà!”, Diệp Tâm Ngữ lạnh lùng hừ một tiếng, mất kiên nhẫn chạy ra ven đường vẫy xe: “Nói chuyện với anh mệt quá, tôi về đây! Ngày mai đến Dương Hoal”.
Lâm Chính không nói gì, ánh mắt lóe lên tia sáng, dường như đang nghĩ ngợi gì đó.
Lát sau, một chiếc taxi dừng ở ven đường.
Hai người lên xe, tài xế đạp chân ga lao về phía trước.
Diệp Tâm Ngữ bực bội, khoanh hai tay trước ngực nhìn chăm chằm ra ngoài cửa sổ, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Lâm Chính cũng cảm thấy khó hiểu.
Chắc là Diệp Tâm Ngữ này chạy đến Giang Thành để lấy trộm Tịnh Thế Bạch Liên đây mài!
Nhưng cũng phải, sau khi trận chiến ở Giang Thành kết thúc, mọi người đều biết thần y Lâm sở hữu một món vũ khí tuyệt thế, đủ để khiến Thiên Ma Đạo cũng không dám hành động khinh suất.
Như vậy thì sao mọi người có thể không nhòm ngó đến nó chứ?
Xem ra sau này anh phải đề phòng nhiều hơn, sợ là có không ít người cũng đang nhòm ngó đến
Tịnh Thế Bạch Liên giống Diệp Tâm Ngữ.
Lâm Chính suy nghĩ, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày lập tức nhíu lại.
Con đường này... đâu phải đường về nhà, mà là đường đến ngoại ô.
Anh đang định lên tiếng thì Diệp Tâm Ngữ ở bên cạnh bỗng lặng lẽ kéo áo anh. Lâm Chính ngoảnh sang.
Chỉ thấy Diệp Tâm Ngữ lặng lẽ lắc đầu, ra hiệu cho anh đừng lên tiếng.
Một lát sau, xe lái đến một nơi vắng người qua lại ở ngoại ô mới dừng lại.
Xe taxi vừa dừng lại, xung quanh lại có thêm mấy chiếc xe nữa lái đến.
“Các anh là ai?”, Diệp Tâm Ngữ lạnh lùng hỏi.
“Tôi... tôi chỉ là tài xế taxi, vừa nãy có người nói là bạn cô, bọn họ đưa cho tôi một triệu tệ, bảo tôi đưa cô đến đây. Cô gái, cô không thể trách tôi được, xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến tôi”, tài xế run rẩy đáp, sau đó xuống xe tháo chạy, bỏ mặc Diệp Tâm Ngữ và Lâm Chính.
“Xem ra có người để mắt đến tôi rồi, chỉ tiếc là bọn họ đã gây nhầm người!".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!