"Dựa vào việc tôi là bác sĩ”.
"Khốn kiếp! Này anh, lẽ nào anh là bác sĩ còn tôi thì không à? Cậu Nhất Minh đúng là bị thương, việc này cần gì phải lừa chứ? Huống hồ tôi rất nghi ngờ trình độ y thuật của anh! Anh tốt nghiệp học viện y nào?", người băng bó vết thương cho cậu Nhất Minh lập tức đứng ra, nghiêm giọng chất vấn.
"Tôi không tốt nghiệp từ học viện y", Lâm Chính lắc đầu.
"Vậy tức là anh còn không có bằng tốt nghiệp của học viện y rồi? Nếu vậy thì anh tham gia cuộc thi trình độ y học bằng cách nào? Anh có chứng chỉ hành nghề y không? Anh là bác sĩ ở đâu?".
Người kia cười khẩy, sau đó kiêu ngạo nói: "Tôi là nghiên cứu sinh tốt nghiệp học viện y Silves ở nước ngoài, hơn nữa đã làm nghề y được năm năm, là bác sĩ tư nhân được cậu Nhất Minh mời riêng về làm. Tôi nghĩ về phương diện y thuật, thì lời nói của tôi có sức thuyết phục hơn anh. Anh nói cậu Nhất Minh không bị thương, tôi nói anh ấy bị thương rất nặng, phải về xử lý vết thương ngay. Anh không có bản lĩnh gì thì đừng ở đây nói hươu nói vượn nữa! Cẩn thận đá phải bàn chông!".
Các khách khứa đang có mặt đều ồ lên. "Tốt nghiệp học viện y Silves?". "Giỏi quái".
"Sinh viên của học viện y hàng đầu thế giới thì chắc là y thuật của anh ta phải lợi hại r
Một số người giơ ngón tay cái lên, nhao nhao tán thưởng.
Người kia vô cùng đắc ý, mỉm cười nói: "Tôi nghĩ loại đầu đường xó chợ như anh đừng tự xưng là bác sĩ, các anh không trải qua sự khảo hạch và đánh giá chuyên nghiệp, lỡ trong quá trình chữa trị làm chết người thì phải làm sao? Hành nghề y? Anh chưa đủ tư cáchi".
Anh ta vừa dứt lời, mọi người liền cười ầm lên.
Bầu không khí trong ngoài nhà hàng trở nên kỳ quái.
Cậu Nhất Minh nheo mắt, ngoảnh sang nói: "Chúng ta đi thôi".
"Được".
Mấy người đang định rời đi.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng: "Tôi nghĩ mình vẫn có tư cách khám bệnh cho mọi người".
"Ồ, không có chứng chỉ hành nghề y thì anh dựa vào đâu chứ?", cậu Nhất Minh ngoảnh sang cười hỏi.
"Chỉ dựa vào việc... tôi là thần y Lâm Giang Thành!".
Dứt lời, Lâm Chính bất ngờ tháo kính râm ra.
Cả nhà hàng lập tức im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều ngây ra nhìn Lâm Chính, mãi không thốt nên lời.
Cũng không biết đã qua bao lâu mới có giọng nói run rẩy vang lên.
"Thần... thần y Lâm”".
"Trời ơi, là thần y Lâm kìal".
"Thần y Lâm đang ở đây!".
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!