Ông lão trọc đầu kinh ngạc.
Tại sao khí công thuần dương của ông ta lại bị Lâm Chính phá một cách dễ dàng như vậy?
Đầu óc ông ta trống rỗng, nhưng không dám suy nghĩ nhiều, lập tức giơ tay đánh về phía Lâm Chính, muốn ép anh lùi lại.
Nhưng Lâm Chính nhanh tay nhanh mắt, chộp lấy cổ tay ông ta, vặn mạnh một cái.
Räc! Âm thanh giòn tan vang lên. Khớp xương ở cổ tay ông lão lập tức rời ra.
Cơn đau thấu tim khiến ông lão đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng ông ta không bị cơn đau xâm chiếm, mà lập tức huy động ép khí kình toàn thân ra ngoài, tấn công về phía Lâm Chính.
Nhưng dù là vậy vẫn không thể ép Lâm Chính lùi lại được.
Luồng khí kình tàn bạo kia đánh mạnh vào người Lâm Chính, khiến quần áo anh bay phần phật, nhưng vẫn không thể khiến anh nhúc nhích chút nào.
Ông lão trọc đầu lập tức hiểu ra, thực lực của người này chắc chắn còn hơn xa ông ta.
Nếu không có Hấp Khí Trùng Phấn giúp đỡ thì chỉ sợ ông ta đã bị đối phương xử lý xong rồi.
Không thể tiếp tục đánh nữa! Phải đi thôi! Nếu không e là sẽ phải bỏ mạng ở đây!
Ông lão cắn răng, thầm hạ quyết tâm, bỗng giật đứt cái cổ tay kia đi, sau đó lùi lại.
Tráng sĩ chặt tay!
Quả nhiên tàn nhãn!
"Chú hai! Đi!", ông lão trọc đầu kêu lên.
Người đàn ông tóc dài ở bên kia hoàn hồn, nhìn thấy tình cảnh thê thảm của ông lão trọc đầu, cũng vội vàng bỏ chạy.
Nhưng... đã muộn.
Bốn phương tám hướng xung quanh đảo Bạch Cực vang lên những tiếng ầm ầm.
Hai người đang định bỏ chạy liền khựng lại.
Chỉ thấy bên ngoài đảo Bạch Cực là từng tốp bộ đội.
Tất cả các loại xe tăng đại pháo đều chĩa về phía này, hàng vạn họng súng nhằm vào hai người họ.
Súng ống đạn dược trong tay những chiến sĩ này đều là hàng đặc chế, có lực sát thương cực lớn đối với võ sĩ.
Tuy khí kình của hai người đã được nâng cao, nhưng đối mặt với sự tấn công như vậy thì cũng không còn khả năng sống sót.
"Tiêu đời rồi".
Ông lão trọc đầu thì thào.
Ông lão tóc dài lập tức giơ hai tay lên đầu hàng.
Với tình hình này, cho dù bọn họ mọc thêm đôi cánh cũng không thể bay ra khỏi đây được.
Hai người nhanh chóng bị các chiến sĩ đến chỉ viện trói gô lại.
Trận ồn ào cuối cùng cũng coi như kết thúc, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đám người Triệu Trọng Tiên vội vàng cứu chữa những người bị trúng độc Hấp Khí Trùng Phấn.
Cũng may có không ít bác sĩ ở đây, nên công tác cứu chữa cũng không có gì khó khăn.
"Bà nội, bà không sao chứ?".
Mấy người Mộc Yên Linh và Úc Tiểu Đồng vội chạy tới, cuống quýt hỏi thăm bà lão.
"Bà không sao! Bà không sao! Các cháu sao. rồi?", bà lão thở hắt ra, mỉm cười nói.
"Bọn cháu cũng không sao”.
"Tiểu Đồng, vừa nấy cháu còn phun ra máu, mau bảo các thần y khám cho đi", bà lão kéo tay Úc Tiểu Đồng nói.
"Bà nội, đây chỉ là vết thương nhỏ, không sao. đâu ạ", Úc Tiểu Đồng cố nặn ra một nụ cười đáp.
"Không được, cháu mau đi xem thế nào đi", vẻ mặt bà lão trở nên nghiêm túc.
Úc Tiểu Đồng không chịu nổi mấy lời căn nhăn của bà lão, chỉ đành bảo một bác sĩ kiểm tra qua loa.
Nhưng đúng lúc này.
"Khụ khụ khu..."
Trong căn phòng phía sau mọi người bỗng vang lên tiếng ho yếu ớt.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, bất giác ngừng hành động trong tay lại, nhìn về phía căn phòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!