Lâm Chính cũng xem như đã hiểu được tâm ý của Triệu Trọng Tiên.
Anh do dự một lúc, đưa tay nhận lấy tờ giấy. “Cảm ơn ông cụ Triệu”.
“Được! Được! Thần y Lâm, thiên phú của tôi không cao, tư chất bình thường, mặc dù đã học được Tam Trấn Châm Thuật, nhưng cũng khó mà phát huy được hết tinh túy của nó. Hi vọng nó ở trong tay cậu có thể phát huy được uy lực chân chính của nó!”, Triệu Trọng Tiên cực kỳ vui vẻ, uống một hơi hết tách trà.
Những người khác thấy vậy cũng lộ ra nụ cười ngầm hiểu, đồng loạt hỏi mượn bút viết lại tuyệt học của mình, giao cho Lâm Chính.
Lâm Chính hiểu ý của bọn họ.
Bọn họ hi vọng y học cổ truyền của Long Quốc có thể tiếp tục truyền thừa. Bọn họ hi vọng tuyệt học của mình có thể được phát triển huy hoàng rực rỡ hơn.
Bây giờ gặp được thiên tài hiếm có trong y đạo như Lâm Chính, ai cũng sinh lòng yêu mến. Nhưng bọn họ không thể nhận Lâm Chính làm đồ đệ, dù sao thì y thuật của Lâm Chính cao hơn bọn họ. Vì vậy nên bọn họ chỉ đành chia sẻ tuyệt học của mình, hi vọng Lâm Chính có thể hoàn thành giấc mơ mà bọn họ chưa hoàn thành.
Không lâu sau, trong tay Lâm Chính đã thu thập được một xấp giấy.
Anh nhìn những tờ giấy chỉ chít chữ, trong lòng dao động.
“Cảm ơn các vị!". Lâm Chính đứng dậy, cúi người trước bọn họ.
Bọn họ mỉm cười không nói, trong mắt chứa đầy sự tán thưởng và vui mừng.
Lúc này, trong quán trà đột nhiên vang lên tiếng huyên náo.
Ngước mắt nhìn lên thì thấy vài nam nữ được sự tháp tùng của nhiều chiến sĩ đi vào.
Dẫn đầu là Mộc Yên Linh!
“Thưa cô, bọn họ đang ở đó!”, một chiến sĩ chỉ vào bàn của Lâm Chính, lập tức hô lên.
Mộc Yên Linh thấy vậy, bước nhanh tới.
“Mấy người các ông mau theo tôi về chữa trị cho ông nội tôi! Nghe rõ chưa?”, Mộc Yên Linh nhìn lướt qua bọn họ, nghiêm nghị quát. Nghe vậy, mọi người đều nhíu mày.
“Cô gái, lúc trước chúng tôi muốn chữa trị cho Mộc long soái, nhưng người của các cô đã đuổi chúng tôi đi! Bây giờ lại muốn chúng tôi quay về chữa trị cho Mộc long soái? Đâu có chuyện đó! Chúng tôi chỉ để các cô lợi dụng thôi sao? Gọi là tới đuổi là đi? Các cô sỉ nhục người khác quá đấy!”, Triệu Trọng Tiên nói.
“Đúng vậy!”.
“Hơn nữa, không phải các cô đã mời người ngoại quốc tới khám bệnh cho Mộc long soái rồi sao? Còn bắt chúng tôi quay lại làm gì?”.
“Kẻ ngoại quốc kia lợi hại lắm mà, mấy người già cỗi như chúng tôi sao có thể so được với người ta?”.
Bọn họ ông một câu tôi một câu, làm cho sắc mặt Mộc Yên Linh trở nên cực kỳ khó coi.
Cô ta hơi buồn bực, hạ giọng nói: “Các ông nghĩ như vậy sao?”.
“Có vấn đề gì à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Còn vấn đề gì nữa! Anh có biết người các anh chữa trị là ai không? Đó là đại anh hùng của Long Quốc chúng ta, là vị thần bảo vệ của Long Quốc chúng ta! Không có ông ấy, các người có thể yên tĩnh ngồi đây uống trà được sao? Bây giờ đại anh hùng của các người bị như vậy, nhờ các người ra tay cứu chữa, các người lại có thái độ đó coi có được không? Các người cũng xứng được gọi là bác sĩ?”, Mộc Yên Linh tức giận nói.
Bọn họ nghe vậy, mi mày lại nhíu chặt.
“Cô gái, xem ra chúng ta nói chuyện không hợp. nhau. Nếu vậy, cô cũng đừng ở đây lãng phí nước bọt nữa, từ đâu đến thì về lại nơi đó đi! Đừng quấy rầy chúng tôi uống trà”, Triệu Trọng Tiên nói.
“Uống trà? Chuyện này không do các người quyết định! Nghe đây, bây giờ tôi nể mặt các người, mau lên xe của tôi đến đảo Bạch Cực cứu chữa cho ông nội tôi. Nếu các người không chịu đi, tôi sẽ trói hết các người lại, đưa đến đảo Bạch Cực!”, Mộc Yên Linh hét lớn, phất tay.
Soạt soạt!
Các chiến sĩ ở sau lưng cô ta xông lên, bao vây bàn này lại.
Khách khứa trong quán đều ngạc nhiên nhìn bọn họ.
Đám người Triệu Trọng Tiên cũng hơi hoảng loạn.
Dù sao bọn họ cũng chỉ là bác sĩ đơn thuần, dù được mời đến đảo Bạch Cực đồng nghĩa năng lực của bọn họ cũng không tệ, nhưng so với Mộc Yên Linh vẫn chênh lệch quá nhiều.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!