"Thần y Lâm!. Mọi người đều kinh hãi, kêu lên thất thanh.
Nhưng cũng may luồng khí kình này không mạnh đến mức khiến Lâm Chính mất cân bằng. Anh nhanh chóng di chuyển về phía sau, khéo léo tránh được, cái miệng lớn như chậu máu do sương tím hóa thành vồ hụt vào khoảng không.
Nhưng hiển nhiên ông lão không chỉ có mỗi chiêu này.
Chỉ thấy ông ta lại vỗ chưởng liên tiếp, sương độc như dời non lấp bể, hết đợt này đến đợt khác, mạnh mẽ và dày đặc.
Lâm Chính không dám chống lại mà vẫn tránh né.
Sau khi tránh được luồng sương độc thứ bảy, anh bỗng ý thức được sự bất thường, liền quay phắt người lại.
Chỉ thấy những đám sương độc mà anh tránh được đều hội tụ ở sau lưng anh chứ không tản đi, thậm chí còn lơ lửng như những đám mây nặng trĩu.
"Phát hiện ra rồi sao? Chỉ tiếc là đã muộn rồi!", ông lão mỉm cười, sau đó sắc mặt bỗng đanh lại, giơ tay lên chộp mạnh.
Trong chớp mắt, tất cả sương độc nhanh chóng hội tụ lại, hóa thành một đám sương ngũ sắc khổng lồ cuồn cuộn, ập tới bao trùm lấy Lâm Chính.
Lâm Chính không thể tránh né được nữa, lập tức bị đám mây nuốt chửng, biến mất tăm.
Mọi người đều mở to mắt, ngây ra chứng kiến cảnh tượng này.
“Chủ tịch Lâm, cậu ấy... cậu ấy..."
"Yên tâm đi, Chủ tịch Lâm chắc chắn sẽ không sao.
"Đúng, phải tin tưởng Chủ tịch Lâm, chút độc này có thể làm gì được cậu ấy chứ?".
"Chắc chắn sẽ không sao đâu".
Mọi người an ủi lẫn nhau, tuy trong lòng sợ hãi nhưng bọn họ đều nghĩ với y thuật của Lâm Chính thì chắc chắn có thể đối phó với sương độc này.
Mã Hải sơ tán đám người, đồng thời đặt mấy chiếc máy xung quanh quảng trường để hút sương độc.
Gió thổi qua, sương độc tan đi, bóng dáng của Lâm Chính cũng xuất hiện trở lại.
Nhưng lúc này, anh đang chống một tay xuống đất, một đầu gối cũng quỳ xuống, không ngừng nôn ra máu.
Máu vốn đỏ tươi nhưng lúc này đã đen sì.
Khuôn mặt vốn trắng bệch của anh bao phủ một lớp âm u.
Rõ ràng là đã trúng kịch độc. "Hả?".
Mọi người trợn mắt há mồm. "Đây... đây..., Cùng Đao líu lưỡi.
"Lẽ nào thần y Lâm... không đấu lại được?", Mạn Sát Hồng ngạc nhiên nói.
"Sao lại như vậy được?".
Đám người Mã Hải, Tào Tùng Dương đều há hốc miệng.
Ma y này lợi hại quá, lẽ nào về y thuật... ông ta nghiền nát thần y Lâm sao?
"Ha ha ha, thần y Lâm Giang Thành cũng chỉ đến thế mà thôi! Tôi còn tưởng lợi hại lắm chứ!", cô gái cười lớn, ánh mắt tỏ vẻ đắc ý.
Kế hoạch thuận lợi đúng như dự liệu của cô ta.
Ông lão cũng mỉm cười, nhìn chăm chăm Lâm Chính: "Tôi còn tưởng chuyến đi đến Giang Thành lần này sẽ vui lắm, không ngờ tên oắt con này cũng chỉ là hạng hữu danh vô thực! Chán thật! Quá chán".
"Ông vội cái gì chứ?".
Lâm Chính lau máu ở khóe miệng, đanh mắt nhìn ông ta, chậm rãi đứng lên: "Độc của ông vẫn chưa xâm nhập vào mệnh mạch của tôi, ông đắc ý cái gì?".
"Hừ, với tình trạng của cậu, muốn độc của tôi xâm nhập vào mệnh mạch của cậu dễ như trở bàn tay. Đừng nói mệnh mạch, khiến tâm mạch của cậu chứa toàn kịch độc cũng chẳng có gì khó cả".
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!