“Cái gì? Ông Dịch không có thiệp mời sao?”, Tô Nhu kinh ngạc, lập tức hiểu ra tính nghiêm trọng của sự việc.
Ngay cả ông Dịch cũng không có thiệp mời, cô dựa vào đâu mà có được?
Thiệp mời này chắc chăn không đơn giản!
“Ông Dịch... Có phải là trò đùa của ai không? Ai đó lấy thiệp mời giả đến lừa tôi?”, Tô Nhu hơi hoảng loạn, vội vàng lên tiếng hỏi.
“Không thể nào! Hội nghị Long Thủ chỉ có thành viên nội bộ như chúng tôi biết, người bình thường không thể nào biết đến hội nghị này, cho nên rất ít khả năng đây là trò đùa. Hơn nữa, ai rảnh rỗi lại trêu đùa cô? Còn lấy thứ như thế này ra đùa? Muốn chết hay sao?”, Dịch Tiên Thiên nói.
Tô Nhu á khẩu.
“Cô Tô, cô đừng sốt ruột, để tôi gọi một cuộc điện thoại!”.
Dịch Tiên Thiên không dám chậm trễ, lập tức. cúp máy, sau đó gọi cho Lâm Chính.
Sau khi biết tin, Lâm Chính kinh ngạc.
“Hội nghị Long Thủ là do ai tổ chức?”, Lâm Chính hỏi.
“Người bên phía đại hội”.
Dịch Tiên Thiên trả lời: “Người được mời đều là tỉnh anh cốt cán hoặc là người phụ trách các tổ chức trong đại hội! Theo lý mà nói tôi cũng nên có một thiệp mời, nhưng đến nay tôi còn chưa nhận được, ngược lại cô Tô Nhu lại nhận được thiệp mời... Thật là kỳ quái!”.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc.
Chốc lát sau, anh thở ra một hơi, nói: “Có lẽ thiệp mời này không phải thật sự gửi cho Tô Nhu”.
“Vậy thì cho ai?”. “Có thể... là cho tôi!”.
“Nếu vậy, vì sao bọn họ không gửi thẳng thiệp mời cho cậu mà lại gửi cho cô Tô Nhu? Vậy chẳng phải không phù hợp lắm sao?”, Dịch Tiên Thiên sửng sốt hỏi.
“Thật ra bọn họ muốn thử thái độ của tôi, nếu quan hệ giữa tôi và Tô Nhu thân thiết thì tôi sẽ không để Tô Nhu tham gia hội nghị một mình!”.
“Chủ tịch Lâm, vậy sao bọn họ không đưa thiệp mời cho tôi? Chẳng lẽ... bọn họ đã nghi ngờ tôi?”,
Dịch Tiên Thiên hỏi.
“Không phải không có khả năng này... Thế này, ông nói Tô Nhu chuẩn bị, cứ để cô ấy tham gia hội nghị này, tôi sẽ đi gặp Bạch Họa Thủy!”.
Lâm Chính đã có quyết định, cúp máy rồi lái xe rời khỏi Học viện Huyền Y Phái, đến tầng hầm mới được sửa lại tìm Bạch Họa Thủy.
Lúc này Bạch Họa Thủy đang lười biếng năm trên ghế, đeo kính đọc sách.
Có vẻ bà ta đã quen với cuộc sống ở đây, ngay. cả khi Lâm Chính đến, bà ta cũng chẳng buồn nhìn.
“Có câu không có chuyện gì không lên điện Tam Bảo, sao hôm nay thần y Lâm của chúng ta lại rảnh rỗi đến đây rồi?”, Bạch Họa Thủy vừa đọc sách vừa hỏi.
“Đại hội sắp mở hội nghị Long Thủ, nhưng không gửi thiệp mời cho Dịch Tiên Thiên, mà lại gửi cho Tô Nhu”, Lâm Chính nói.
“Thế à?”. Bạch Họa Thủy sáng mắt lên, không nhịn được khẽ cười: “Xem ra người của đại hội không phải kẻ ngốc!".
“Hả? Bà cũng nghĩ đại hội bắt đầu nghi ngờ tôi rồi sao?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Thần y Lâm, người đang làm trời đang nhìn, đừng tưởng cậu có thể một tay che trời. Sức mạnh của đại hội chỉ có lớn mạnh hơn cậu tưởng tượng! Cậu làm những chuyện này sớm muộn cũng sẽ có ngày bại lộ!”, Bạch Họa Thủy mỉm cười nói.
“Nhưng tôi và bà giờ là người trên cùng một thuyền, nếu tôi xảy ra chuyện, tôi không nghĩ bà có thể đứng ngoài chuyện này!”.
“Cậu muốn tôi làm gì?”.
“Bà phải nói tôi biết, rốt cuộc hội nghị Long Thủ này là làm gì?”, Lâm Chính nghiêm túc hỏi.
“Nếu đối với tôi mà nói chỉ là một hội nghị bình thường, nhưng nếu đối với người bất trung mà nói, đây không phải một hội nghị, mà là một tử cục!”, Bạch Họa Thủy cười híp mắt nói.
“Tử cục?”.
Lâm Chính kinh hãi, tim đập thình thịch.
“Đúng, tử cục! Cậu, Dịch Tiên Thiên hoặc Tô Nhu đi thì chắc chắn sẽ chết! Dù sao, nghiêm ngặt mà nói Dịch Tiên Thiên là kẻ phản bội Thương Minh, còn cậu và Tô Nhu đều không phải người của Thương Minh! Không phải người của Thương Minh mà đi đến đó sẽ chết!", Bạch Họa Thủy uống ngụm trà, cười nhạt nói.
“Nghe cách bà nói, có vẻ đi đến đó rồi bọn họ sẽ có thể nhận ra ai trung thành với Thương Minh và đại hội?”, Lâm Chính nhíu mày.
“Gần như vậy”. “Bọn họ có thủ đoạn gì?”.
“Cái này tôi không biết! Thực ra tôi chỉ tham gia hội nghị Long Thủ hai lần, nhưng mỗi lần hội nghị đều sẽ có kẻ phản bội và gian tế bị vạch trần. Đại hội duy trì nhiều năm vẫn có sức mạnh như bây giờ, đó là vì bọn họ có thể bảo đảm nội bộ đại hội không có gian tế và kẻ phản bội! Sức mạnh bên ngoài không thể làm tan rã bọn họ từ bên trong! Thần y Lâm, cậu hoàn toàn không hiểu về đại hội!”, Bạch Họa Thủy läc đầu nói.
Lâm Chính im lặng, trong lòng dâng lên sự lo lắng và áp lực.
Lâm Chính dám đối địch với đảo Thần Hỏa, dám giao đấu với Thần Hỏa Tôn Giả, cũng dám đối kháng với Thiên Ma Đạo, chém giết huyết chiến với bọn họ, nhưng đối diện với đại hội... trong lòng anh lại không có tự tin.
Mặc dù anh cũng từng tìm hiểu về đại hội, nhưng tài liệu trong tay anh chỉ là một góc núi băng.
Một đối thủ thần bí và lớn mạnh như vậy... lấy cái gì để đối kháng?
“Thần y Lâm, tôi cho cậu một đề nghị”. Bạch Họa Thủy mỉm cười nói.
“Đề nghị gì?”.
“Đầu hàng!”.
“Bà nghĩ có khả năng sao?”.
“Đấn lúc này rồi đại hội còn đang nghỉ ngờ cậu, có thể thấy trong tay bọn họ đã nắm được tin tức nào đó, hoặc là có người bí mật báo cáo, tố giác cậu với đại hội! Nếu vậy, cậu hoàn toàn không còn lựa chọn nào khác! Ngoại trừ đầu hàng, cậu còn có thể làm gì? Đừng nói lại chống đối đại hội chứ? Làm vậy chắc chắn là kiến càng lay cây, châu chấu đá xel”, Bạch Họa Thủy lắc đầu.
Từ đầu tới cuối Lâm Chính không lên tiếng, anh suy nghĩ trong chốc lát rồi đứng dậy rời đi.
Bạch Họa Thủy buông sách trong tay xuống, lặng lẽ nhìn bóng lưng Lâm Chính rời đi, ánh mắt nghiêm nghị.
“Người này đã rơi sâu vào vũng bùn rồi”.
“Nếu sau này cậu ta không còn đường nào để đi, phải chăng... cũng sẽ kéo theo bọn tôi chôn cùng?”.
Lâm Chính đương nhiên không nghe thấy lời Bạch Họa Thủy nói.
Ngay sau khi rời khỏi tầng hầm, anh tìm đến Nguyên Tinh.
“Tôi nhờ ông làm một chuyện”.
“Giáo chủ cứ việc dặn dò”, Nguyên Tinh vội nói.
“Chuyện này cần ông đích thân đi làm”, Lâm Chính khẽ giọng lên tiếng, sau đó kề sát bên tai Nguyên Tỉnh nói nhỏ vài câu.
Nguyên Tinh căng thẳng, sau đó gật đầu: “Giáo chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ nhanh chóng xử lý ổn thỏa”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!