Cả hai bên đều chịu thương vong nặng nề trong trận chiến này.
Nhưng cuối cùng đã kết thúc với chiến thắng của phía Dương Hoa.
Mọi người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nước.
Cuối cùng, những người từ đảo Thần Hỏa lại không theo đội của Lâm Chính trở lại Giang Thành, mà lần lượt đến đảo Thần Hỏa.
Trước đó, Thần Hỏa Tôn Giả đã buộc họ phải kích hoạt Thần Hỏa Tế, bắt họ ra sức phá hủy vũ khí laze plasma, lúc đó họ vì sợ hãi mới đầu hàng Lâm Chính.
Bây giờ sự việc đã qua, họ vẫn hướng về Thần Hỏa Tôn Giả hơn.
Dù sao đó cũng là sư phụ của họ trên danh nghĩa!
Hầu hết mọi người vẫn muốn quay lại tìm Tôn Giả.
Chỉ một số ít người chọn ở lại hầu hạ Thần Hỏa Thánh Nữ.
Khi Lâm Chính lên xe trở về, Mạn Sát Hồng mới sốt ruột hỏi: "Thần y Lâm! Sao lại tha cho Thần Hỏa Tôn Giả? Cậu mau nói cho tôi biết đi!"
"Cô tò mò thật đấy! Thôi thì, nếu đã như vậy, tôi sẽ nói cho cô biết, kỳ thật khi đấu với Thần Hỏa Tôn Giả, tôi đã thua! Chỉ là Thần Hỏa Tôn Giả không biết mà thôi!", Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Thua? Làm sao thế được? Tôi thấy khí sắc của cậu cũng khá giống với Thần Hỏa Tôn Giả mà, hẳn là sức mạnh hai người ngang nhau mới đúng!", Mạn Sát Hồng sửng sốt nói.
"Thật ra không phải như vậy. Lúc tôi đấu với Thần Hỏa Tôn Giả, bề ngoài trông thì chỉ như bị thương giống như Thần Hỏa Tôn Giả. Nhưng trên thực tế, nội tạng của tôi đã bị tổn thương nghiêm trọng, trong trường hợp đó tôi không thể thôi động khí, không thể châm cứu, nếu tôi không ngừng chiến đấu, tôi chắc chắn sẽ chết. Cho nên, tôi phải rút lui”, Lâm Chính lắc đầu.
“Nhưng sau đó không phải cậu đã dùng kim tự chữa khỏi sao?”, Mạn Sát Hồng sững sờ nói.
"Không giống nhau, tôi sử dụng kim châm dựa trên tình huống là không thúc giục khí tức, Thần Hỏa Tôn Giả đã rời đi, tôi mới có thể từ từ châm kim, uống thuốc ổn định vết thương, nếu như vẫn đấu tiếp với Thần Hỏa Tôn Giả, tôi làm sao có thời gian tự chữa lành vết thương?", Lâm Chính nói.
"Thật không..”., Mạn Sát Hồng kinh ngạc.
Nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ ngồi ở ghế phụ lái phụ bên cạnh lại lắc đầu: “Nhưng thật ra, thần y Lâm vẫn niệm tình xưa nghĩa cũ, nếu thật sự dốc sức chiến đấu, kết quả vẫn chưa biết được, bởi vì sư tôn đã xa lánh tất cả, chỉ ở một mình, mà anh vẫn còn có vô số người ủng hộ, nếu bọn họ câu giờ cho anh, anh chỉ cần từ từ lấy lại sức, sư tôn vẫn không phải là đối thủ của anh, cho nên lựa chọn kết cục này không phải anh sợ, mà là anh không muốn”.
Nghe vậy, Lâm Chính trầm mặc. Coi như ngầm thừa nhận rồi.
Nếu thực sự muốn đánh, Lâm Chính có cơ hội chiến thẳng rất lớn.
Nhưng anh vẫn chọn để Tôn giả Thần Hỏa đi.
Mạn Sát Hồng kinh ngạc nhìn anh, với ánh mắt phức tạp.
Cô ta đã không còn có thể hiểu Lâm Chính nữa.
Người này cũng niệm tình xưa nghĩa cũ à? Cũng biết mềm lòng ư?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!