VùiI
Gió mát nhẹ nhàng thổi qua, phả vào mặt Mạn Sát Hồng.
Thật dịu dàng, giống như bàn tay của mẹ. Kết thúc rồi sao? Mạn Sát Hồng thầm nghĩ, chậm rãi mở mắt ra.
Nhưng chỉ một ánh nhìn, cô ta đã cảm thấy tim mình như dừng đập, đại não dừng vận chuyển.
Bình Ma Nguyên vốn xanh rì rậm rạp đã hóa thành một vực sâu khổng lồ.
Trừ sườn đồi nơi cô ta và Lâm Chính đứng, mặt đất và mọi thứ xung quanh đều đã biến mất hoàn toàn.
Đập vào mắt cô ta là một cái hố khổng lồ sâu mười mét!
Không còn thấy đồng bằng đâu nữa.
Thậm chí ngay cả rừng cây, sông suối ở xa xa cũng đã biến mất.
Núi cao xung quanh sụp đổ.
Vô số khe nứt khổng lồ giống như mạng nhện lan ra phía xa.
Còn đám Ma Quân và Ma Nữ e là cũng đã hóa thành tro bụi, tan tành mây khói!
Mọi thứ đều trở về yên lặng. Mọi thứ đều hóa thành cát bụi... Không còn bất cứ thứ gì.
Cái gì cũng không tồn tại nữa!
“Đây chính là... uy lực của Tịnh Thế Bạch Liên đấy à?”.
Mạn Sát Hồng ngây ngốc nhìn quanh, lẩm bẩm.
“Phải... Hơn nữa... còn là uy lực của Tịnh Thế Bạch Liên phiên bản tăng cường!”.
Lâm Chính thở dốc, trên mặt mồ hôi ròng ròng.
“Thần y Lâm, cậu còn ổn chứ?”, Mạn Sát Hồng hỏi.
“Yên tâm, tôi không sao, chỉ là dùng Tịnh Thế Bạch Liên khiến thể lực tiêu hao mà thôi! Không có gì đáng ngại!”, Lâm Chính thở dốc, nói.
“Vũ khí giết người đáng sợ như vậy, nếu muốn sử dụng đương nhiên không dễ dàng gì, tiêu hao nhiều thể lực cũng là lế thường tình...”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!