“Đây là... sức mạnh gì?”.
Mạn Sát Hồng ngã ngồi xuống đất, ngơ ngác nhìn hoa sen tuyệt đẹp trong tay Lâm Chính.
Lâm Chính không trả lời, không hề khách sáo quãng Tịnh Thế Bạch Liên về phía trước.
Trong nháy mắt, Mạn Sát Hồng cảm thấy trước mắt bị một luồng sáng trắng tràn ngập, không nhìn thấy gì cả.
Tất cả chỉ còn lại màu trắng xóa!
Trắng tỉnh khôi!
Trằng thuần khiết!
Trăng không tì vết!
Sau đó, tiếng khóc la, tiếng xin tha, tiếng rên rỉ đều im bặt.
Thế giới như được thanh lọc.
Sau đó dường như biến thành sự im lặng chết chóc.
Toàn bộ Thiên Ma Đạo... chấn động.
Phía trước đồi núi ở khu vực trung tâm Thiên
Trên đồi núi, một cánh cửa động phủ to lớn được mở ra.
Sau đó, một người để trần thân trên, toàn thân đầy ma văn lao vọt ra ngoài, nhìn về phía xa xa!
Phương hướng Bình Ma Nguyên xa xôi, một đóa hoa sen màu trằng thuần vẫn đang nở rộ.
† Hoa sen giống như vực sâu, nuốt chửng tất cả.
Tất cả núi, cây, sông... đều bị nó che phủ, bị nó _ nhấn chìm.
Mặt đất nứt ra.