Đào Thiên Tam là Ma Quân, mặc dù xếp hạng cuối, thực lực kém nhất nhưng dù gì vẫn là Ma Quân, không phải ai muốn giết cũng được.
Vậy mà Ngạo Ma lại không cho là như vậy. Nếu Tịnh Thế Bạch Liên trong tay ông ta là thật thì thậm chí ông ta còn đủ cả tư cách đối kháng với Đại Ma Quân nữa. Giết một Ma Quân hạng bét có là gì? Còn nếu là giả thì giết không chết chuyển qua là dọa, cũng chẳng ai dám nói gì.
Đào Thiên Tam bị hai ma nhân ghìm chặt. Ngạo Ma bước tới, điều động sức mạnh của Tịnh Thế Bạch Liên, chuẩn bị ra tay.
Mạn Sát hồng điềm đạm quan sát. Công Thâu Nhất Nhân ní thở, định ngăn lại. Đúng lúc này Tẩu Nghiên đột nhiên kêu lên: “Ngạo Ma Đại Nhân, xin hãy từ từ”.
“Sao thế? Định ngăn tôi à?”, Ngạo Ma chau mày.
“Không phải, tôi chỉ không muốn Ngạo Ma bị mang tiếng là giết đồng đội”, Tẩu Nghiên vội cười.
“Bản tôn không động vào người này được sao?”,
“Không không, Ngạo Ma Đạn Nhân mà muốn giết thì cứ giết. Chỉ có điều Thiên Ma Đạo nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ có người không biết giữ mồm giữ miệng. Huống hồ tôi cảm thấy Ngạo Ma hoàn toàn không cần phải thử nghiệm, bởi vì Tịnh Thế Bạch Liên này là thật”.
“Cô biết sao?”
“Bởi vì chúng tôi đã thấy được sự đáng sợ của Tịnh Thế Bạch Liên rồi, nếu không Đào Thiên Tam đã đoạt nó từ lâu. Vì nó đáng sợ nên ông ta mới không dám làm gì”, Tẩu Nghiên mỉm cười.
“Vậy sao?”, Ngạo Ma gật đầu.