Ừ “Được, được”, Lâm Chính vui lắm, anh vội gật đầu: “Nếu đã vậy thì tôi cũng không khách khí nữa, những món đồ này đều nhận cả, cảm ơn Cổ trang chủ giúp tôi nhé”.
“Thần y Lâm không cần khách sáo”.
“Cổ Hiền, tôi thấy anh còn yếu lắm, hai ngày này anh đừng đi đâu vội, để tôi bảo Tân Bách Tùng trị thương cho anh. Anh ở lại đây đi”, Lâm Chính cười nói.
Cổ Hiền hai mắt sáng lên, vội vàng hỏi: “Thần y Lâm, việc trị liệu của anh có thể khiến tôi hồi phục nhanh hơn không?”
“Sao thế? Anh muốn nhanh hồi phục à?”
“Đúng vậy, đại hội sắp diễn ra rồi, tôi muốn mau hồi phục, học thêm võ thuật, để có thể làm rạng danh cho sơn trang”, Cổ Hiền cười.
Lâm Chính gật đầu: “Đây không phải là vấn đề. Ở đây không chỉ giúp anh hồi phục được vết thương mà còn tặng thuốc cho anh, giúp anh gia tăng thiên phú”.
“Thật sao?”, Cổ Hiền kích động tới phát run. Nếu là người khác nói thì Cổ Hiền sẽ không tin. Nhưng là thần y Lâm nói thì chẳng có gì phải nghi ngờ.
“Cảm ơn thần y Lâm”, Cổ Hiền cúi mình.
“Đừng khách sao, Cổ Linh, chăm sóc anh của cô nhé”, nói xong Lâm Chính cầm lấy đồ và đi vào phòng nghiên cứu.
Chấn Kim đã sớm được anh đưa tới đây. Nhân viên nghiên cứu cũng đang tức tốc tiến hành phân tích Chấn Kim. Chỉ cần hoàn thành bước này thì có thể bắt đầu hồi phục Tịnh Thế Bạch Liên.
“Chủ tịch Lâm tới có việc gì không ạ?”, người phụ trách thấy Lâm Chính vội vàng bước vào thì cảm thấy nghỉ ngờ.
“Từ Chính, tôi vừa có thêm được ít nguyên liệu, anh xem giúp tôi có thể dùng được không?”, Lâm Chính đưa những thứ mà Cổ Hạo vừa đưa cho mình ra trước mặt.
Từ Chính liếc nhìn, không rõ lắm nhưng lập tức bắt tay nghiên cứu. Họ chỉ phân tích sơ qua về thành phần, sau đó một người kêu lên: “ Ôi trời ơi, đây chính là Thái Huyền Kim hiếm gặp nhất”.
“Cái gì?”, Từ Chính cũng giật bắn mình, lập tức chạy tới. Lâm Chính cũng cảm thấy bất ngờ, phát hiện ra bọn họ đang phân tích Ngũ Văn Ngân.
“Những thứ này có tác dụng gì không?”, Lâm Chính hỏi.
Từ Chính mặc kệ anh, chỉ nhìn chăm chăm vào. máy móc và thao tác. Lâm Chính cũng không vội. Anh đứng bên cạnh chờ đợi. Anh đợi đúng ba tiếng đồng hồ.
Lâm Chính chau mày, nhưng không dám phát tiết. Cho tới sau đó Từ Chính đanh mặt bước tới.
“Có kết quả chưa?”, Lâm Chính hỏi.