Trên đường đi, Lâm Chính bèn lấy Chấn Kim ra nghịch và nghiên cứu thành phần. Nhưng dù sao anh cũng là người ngoài ngành nên không nhìn ra được gì nhiều, đành phải dựa vào chút cảm nhận ít ỏi từ nó.
Còn Gổ Linh thì cứ bày tỏ cảm ơn với anh suốt: “Thần y Lâm, lần này thật không biết phải cảm ơn anh như thế nào. Anh không chỉ chữa khỏi cho Thiệu Quyên mà còn cứu giúp cho sơn trang. Nếu không có anh thì chắc chắn là sơn trang đã gặp kiếp nạn lớn rồi. Nhất định sẽ bị Kiếm Si lão tổ xử lý gọn gàng. Thần y Lâm, anh đã cứu cả nhà tôi đấy”, Cổ Linh lau nước mắt.
“Không đáng gì, hơn nữa mục đích chủ yếu của tôi không phải là cứu sơn trang mà là bảo vệ Chấn Kim. Mục đích của Kiếm S¡ lão tổ cũng là Chấn Kim, nên dù là tôi không ra tay thì bà ta cũng sẽ giết tôi thôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Đúng là như vậy nhưng dù sao thì anh cũng đã cứu chúng tôi. Hơn nữa, anh còn không so đo với bố tôi nữa, cũng không hề tỏ ra tức giận. Riêng về điểm này thì tôi cảm thấy áy náy với anh vô cùng”, Cổ Linh nói.
Lâm Chính mỉm cười, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn nói: “Cổ Linh, tôi khuyên cô một câu, Kiếm Si lão tổ vãn chưa chết. Nhất định bà ta sẽ quay lại sơn trang, dù sao thì thì nhà họ Cổ cũng có thù với bà ta. Lần này tôi giúp được mọi người nhưng lần sau thì chưa chắc. Tôi khuyên cô ngay lập tức gọi điện cho bố mình, để họ nhanh chóng rời khỏi sơn trang, bảo vệ tính mạng”.
Cổ Linh khựng người, khuôn mặt trở nên âm trầm: “Thần y Lâm, anh nói đúng, lát nữa tôi sẽ gọi điện nói cho bố tôi. Có điều tôi tin với tính cách của bố mình thì chắc chắn ông ấy sẽ không rời khỏi sơn trang đâu. Dù sao thì sơn trang cũng đã tồn tại mấy trăm năm rồi, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy được. Ông ấy là người thích thể diện, dù có chết cũng sẽ không rời khỏi mảnh đất đó đâu”, Cổ Linh thở dài.
“Vậy đành phải...dựa vào phúc phần của bố cô thôi”, Lâm Chính lắc đầu.
Hai người nhanh chóng quay về Giang Thành. Vừa tới Giang Thành chưa được bao lâu thì Cổ Hiền cũng vội chạy tới.