Nhìn người của sơn trang Cổ Kiếm đều phủ phục dưới đất, Lâm Chính lắc đầu, không muốn nói nhiều.
“Cổ Liên, chúng ta về thôi”.
“Vâng, thần y Lâm!".
Cổ Liên vội vàng tiến tới, đi theo Lâm Chính rời đi.
“Liên...". Cổ Hạo vội gọi.
Cổ Liên vẫy tay, gật đầu với ông ta, sau đó không ngoảnh đầu mà ra khỏi cấm địa, xuống núi.
Cổ Hạo lặng lẽ nhìn theo, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Một lúc lâu sau, ông ta quay đầu ni lặn dò xuống dưới, từ hôm nay Cổ Liên được đặc cách trở thành phó trang chủ của sơn trang Cổ Kiếm, nó sẽ được hưởng quyền lợi giống như tôi! Rõ chưa?”.
“Hả? Trang chủ, vậy... vậy sao được? Sơn trang Cổ Kiếm chúng ta chưa hề có phó trang chủ”.
“Từ hôm nay trở đi thì sẽ có!”.
Cổ Hạo nói. Người đó không thể hiểu rổi.
Nhưng đại sư Huyền Sâm lại khẽ cười: “Cổ trang chủ, ông muốn thông qua cô hai để dựa vào ngọn núi lớn là thần y Lâm sao?”.
“Liên có mối quan hệ mật thiết với thần y Lâm! Nếu sơn trang Cổ Kiếm dựa vào nó đương nhiên cũng sẽ dựa dẫm được vào thần y Lâm. Thần y Lâm thủ đoạn thông thiên, chẳng lẽ không thể dựa dẫãm?”, Cổ Hạo nói.
“Được chứ, được chứ! Chỉ là ông làm vậy hơi vụng!”.
“Đại sư Huyền Sâm có cao kiến gì không?”.
“Tôi đề nghị ông đừng đưa cô Gổ Liên lên vị trí cao như vậy. Thần y Lâm không phải tên ngốc, ông làm vậy là có ý gì, cậu ta không hiểu hay sao? Nếu ông làm vậy sẽ chỉ khiến cho thần y Lâm phản cảm, đến lúc đó không những không vịn được thân cây to như thần y Lâm, ngược lại còn đắc tội cậu ta, biến khéo thành vụng, làm cậu ta ghét”, đại sư Huyền Sâm lắc đầu cười.
Cổ Hạo sửng sốt, vội vàng chắp tay: “Mong đại sư Huyền Sâm chỉ dẫn”.
“Chỉ dẫn thì không dám, tôi chỉ đưa ra đề nghị cho ông thôi”.
“Đề nghị gì?”.
“Cũng không tính là chuyện gì cao siêu, rất đơn giản, chủ động bày tỏ thành ý”, đại sư Huyền Sâm mỉm cười nói: “Người đời đều biết sơn trang Cổ Kiếm có Chấn Kim, ông cũng định sử dụng Chấn Kim chế tạo bảo kiếm tuyệt thế. Cho nên tôi đoán trong tay các ông nhất định không chỉ có một loại nguyên liệu là Chấn Kim, mà còn không ít vật liệu quý hiếm cần thiết để chế tạo bảo kiếm tuyệt thết Bây giờ Chấn Kim đã thuộc về thần y Lâm, số vật liệu đó có lẽ cũng không dùng đến nữa. Nếu đã như vậy thì sao không tặng hết chúng cho thần y Lâm để bày tỏ thái độ của sơn trang Cổ Kiếm đối với thần y Lâm?”.
Nghe vậy, Cổ Hạo sáng mắt lên.
“Đại sư Huyền Sâm nói đúng! Nếu đã như vậy, tôi sẽ đi làm ngay!”.
“Chuyện này càng nhanh càng tốt, chậm là sẽ không bày tỏ được thành ý của ông đâu”.
“Được! Chỉ là... cử ai đi làm thì thích hợp? Có cần tôi đích thân đến đó không?”.
“Thế thì không cần! Nếu ông đi, hạ thấp mình quá thì cũng không thích hợp, phải suy nghĩ kỹ chọn người”, đại sư Huyền Sâm nói.
Cổ Hạo gật đầu, rơi vào trầm tư.
Lúc này, một đệ tử của sơn trang Cổ Kiếm vội vã chạy đến.
“Trang chủ, thiếu trang chủ tỉnh dậy rồi!", người đó hô lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!