Cổ Liên đứng như trời trồng, đôi mắt mở to, đầu óc trống rỗng.
Cô ta không thể chấp nhận được chuyện trước mắt này.
Đó là kiếm trận trong truyền thuyết của sơn trang Cổ Kiếm!
Là kiếm trận siêu cấp danh chấn thiên hạt!
Vậy mà... đã bị Lâm Chính dùng sức mạnh phá giải?
"Không thể nào... Không thể nào..."
Cổ Liên khuyu xuống, ôm lấy đầu, run rẩy kêu lên. "Cô Cổ, cô không sao chứ?".
Lâm Chính đặt mông ngồi xuống đất, vừa thở dốc vừa nói.
“Tôi... tôi không sao..."
Cổ Liên lấy lại bình tĩnh, cố nặn ra một nụ cười nói.
"Không sao thì tốt".
"Kiếm trận đã bị hủy, tôi nghĩ chắc là không gì có thể ngăn cản tôi lấy Chấn Kim nữa rồi".
Lâm Chính nói đầy mệt mỏi, sau đó khó nhọc đứng dậy, loạng choạng đi tới cuối con đường.
Cổ Liên thấy thế vội chạy theo, đỡ Lâm Chính. "Cảm ơn cô".
"Không có gì".
Cổ Liên mỉm cười, vẻ mặt phức tạp, suy nghĩ
¡_ một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Thần y Lâm, sao anh lại làm được?".
"Cái gì?". Lâm Chính kỳ quái nhìn cô ta.
"Kiếm trận ý... Chẳng lẽ anh không biết đây là kiếm trận mạnh nhất của sơn trang Cổ Kiếm chúng tôi sao? Ngay cả bố tôi cũng không phá được, nếu không có chìa khóa thì ông ấy cũng không vào được đây", Cổ Liên nói với vẻ khó tin.
"Vậy sao? Thế thì tôi may mắn thật", Lâm Chính mỉm cười đáp.
"May mắn? Phải là thực lực mạnh mẽ mới phải! Thần y Lâm, không ngờ khí kình của anh lại mạnh đến mức có thể phá hủy những thần kiếm này, lợi... lợi hại thật...
"Cô nhầm rồi, những thần kiếm này không phải do tôi phá hủy, mà là bị sức phá hoại khi sức mạnh của tôi và sức mạnh kiếm khí của thần kiếm va chạm với nhau sinh ra phá hủy", Lâm Chính lắc đầu cười nói: "Khi kiếm trận chưa khởi động, tôi đã dùng khí kình bao trùm những thanh kiếm này, để khí kình của tôi và kiếm khí của thần kiếm có sự va chạm và xung đột. Sức phá hoại do hai luồng sức mạnh sinh ra vượt xa sức mạnh của tôi và kiếm khí, nó không đơn giản chỉ là một cộng một bằng hai, thần kiếm không địch lại cũng là chuyện bình thường”.
"Vậy sao?". Cổ Liên hơi há miệng.
Chắc là Lâm Chính còn dùng kiếm khí của kiếm trận để phá hoại!
Còn có thể như vậy sao?
Thật là thông minhI
Người này không chỉ mạnh mẽ mà còn cơ trí như vậy... Nếu anh ta đối đầu với sơn trang, thì sẽ gây tổn thất lớn đến mức nào cho sơn trang đây?
Không được, không thể để anh ta và bố mình xảy ra xung đột. Nếu không, chắc chắn sơn trang sẽ gặp họa. Cổ Liên thầm nghĩ, nhỏ giọng nói: "Thần y Lâm,anh mau đi lấy Chấn Kim đi! Sau khi lấy được Chấn Kim, tôi sẽ lập tức sắp xếp đưa anh xuống núi!".
Chỉ cần để Lâm Chính lấy được Chấn Kim và rời đi, thì bố cô ta cũng không thể nói được gì.
"Được".
Lâm Chính gật đầu, hai người nhanh chân đi vào trong.
Cuối con đường là một rừng hoa đào tĩnh lặng. Trong rừng có rất nhiều bia mộ.
Đây đều là bia mộ của những tiền nhân thuộc sơn trang Cổ Kiếm.
Ông nội của Cổ Liên cũng được chôn ở đây. Chính giữa đám bia mộ có một chiếc bục được làm bằng ngọc, trên bục là một chiếc hộp bạc tỉnh xảo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!