“Cậu sẽ chết đấy", trưởng thôn do dự nhưng vẫn nói ra. Thiệu Quyên nghe thấy vậy thì hết hồn.
Lâm Chính mỉm cười, không nói gì. Thực ra trưởng thôn có thể nói ra nhiều như vậy tức là cũng đứng một nửa về phía anh rồi. Dù sao người thôn nhà họ Thiệu cũng là người của sơn trang.
Nói quá nhiều chẳng khác gì phản bội. Lâm Chính cũng biết điều đó nên không giấu diếm gì. Huống hồ cũng chẳng cần phải giấu diếm. Chỉ cần đoạt được Chấn Kim, phục hồi được Tịnh Thế Bạch Liên, khi đó đến cả Thiên Ma Đạo còn đối phó được thì sợ gì một sơn trang Cổ Kiếm?
Đúng lúc này...Có tiếng còi xe vang lên. Sau đó là vài chiếc xe màu đen từ trên núi đi xuống, đỗ trước cổng thôn.
Cổ Linh từ trên xe nhảy xuống, chạy về phía Lâm Chính. Sau đó là vài bóng hình đi theo. Đó là vợ chồng Cổ Hạo và đại sư Huyền Sâm.
“Ấy, sao trang chủ lại tới đây rồi?”, trưởng thôn không dám tin, vội vàng đưa người lên hành lễ.
“Chủ tịch Lâm, đại sư Huyền Sâm có nhắc tới Nhật Nguyệt Thất Thập Châm, bố mẹ tôi chạy tới cầu xin anh giúp đỡ”, Cổ Linh vội giải thích.
Lâm Chính gật đầu, sắc mặt trông vô cùng điềm đạm. Cổ Hạo bước tới, chắp tay trước Lâm Chính.
“Thần y Lâm, trước đó tôi có mắt như mù, mạo phạm tới cậu. Mong cậu không trách cứ, tha thứ cho sự ngu ngốc của tôi”, Cổ Hạo vội vàng hô lên, trông vô cùng nóng ruột.
“Cổ trang chủ sao thế?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
Cổ Hạo không trả lời, chỉ vội hỏi: “Thần y Lâm, xin hỏi...có phải cậu biết về Nhật Nguyệt Thập Thất Châm không?”
“Biết một chút”, Lâm Chính đáp.
Cổ Hạo run bản người, nước mắt rưng rưng. Đại sư Huyền Sâm cũng bước tới chắp tay: “Lão phu Huyền Sâm từng gặp qua cậu. Cậu còn trẻ mà đã hiểu về châm pháp đó, thật khiến người khác khâm phục. Không biết cậu học được truyền thừa từ đâu?”
“Tôi có nhiều sư phụ lắm, ý ông là muốn hỏi ai?”, Lâm Chính nói.