Lâm Chính xuống núi, đợi ở trong thôn.
Anh chỉ cho bọn họ hai tiếng.
Hai tiếng sau, nếu Cổ Liên không giải quyết được, anh chỉ đành dùng vũ lực cướp Chấn Kim.
Suy cho cùng đây cũng là nguyên liệu duy nhất để sửa chữa Tịnh Thế Bạch Liên.
Có Tịnh Thế Bạch Liên rồi anh mới có vốn liếng để đối kháng với Thiên Ma Đạo, mới có thể giữ được Giang Thành!
Do đó, anh sẽ không tiếc bất cứ thủ đoạn nào để lấy nó về.
Cổ Liên cũng biết thái độ của Lâm Chính.
Cô ta không hi vọng Lâm Chính sẽ giao tranh với sơn trang Cổ Kiếm, trong lúc bất đắc dĩ cô ta đành ở lại sảnh chính khuyên nhủ một phen.
Nhưng Cổ Hạo hoàn toàn không cho cô ta chút cơ hội nào.
“Nghe đây, nếu con còn thử thuyết phục bố thì con cũng cút xuống núi luôn đi! Bố không thể dùng tính mạng của con trai mình để cho một kẻ lừa đảo giang hồ chưa từng nghe tới tên thử tay nghề! Hoặc là con im miệng ở lại sơn trang, không thì cút ngay đi cho bố! Mãi mãi cũng đừng quay về đây nữal”, dường như Cổ Hạo biết được suy nghĩ của Cổ Liên, lập tức quát lên, ngắt lời cô ta.
Cổ Liên há hốc miệng, muốn nói lại thôi, lời nói đầy bụng mà nghẹn trước họng.
Đúng lúc này, một tiếng hô kích động vang lên. Là đệ tử của sơn trang!
“Ông chủ, ông chủ, thần y tới rồi, thần y tới rồi!". Cổ Hạo nhíu mày, nhìn người đó: “Ai tới rồi?”.
“Quỷ Thủ Thần Y! Đại sư Huyền Sâm!”, đệ tử đó hô to.
Nghe vậy, Cổ Hạo và vợ ông ta đều kinh ngạc.
Vợ ông ta kích động cả người run rẩy, vội nói: “Mau mau, mau đi nghênh đón, maul”.
“Đi đi đit".
Cổ Hạo lập tức chạy ra khỏi đại sảnh, tiến thẳng về phía cửa chính.
Một chiếc xe Bentley dừng trước cửa, vài người nam nữ xuống khỏi xe.
Trừ người đi đầu đã có tuổi ra, những người khác đều vô cùng trẻ tuổi.
Cổ Hạo chú ý ngay tới ông lão tiên phong đạo cốt, râu trắng tóc trắng, mặc áo choàng đen, lập tức tiến tới chắp tay chào.
“Ông là đại sư Huyền Sâm sao? Đúng là danh bất hư truyền! Đại sư tiên phong đạo cốt, khí chất phi phàm, vừa nhìn đã biết là thế ngoại cao nhân! Tôi là trang chủ sơn trang Cổ Kiếm, Cổ Hạo, bái kiến đại sư”.
“Cổ trang chủ khách sáo rồi! Thời gian cấp bách, xin hãy đưa tôi đi xem thiếu trang chủi”, đại sư Huyền Sâm nói.
“Phải phải, đại sư, mời đi bên này!”.
Cổ Hạo vội vàng mời đại sư Huyền Sâm vào bên trong sơn trang.
Cổ Liên lặng lẽ nhìn cảnh này, mấp máy môi nhưng không lên tiếng, chỉ đi sát theo sau.
Thiếu trang chủ đang nằm trong phòng mình. Mấy nhân viên y tế túc trực ở bên.
Trong phòng có nhiều dụng cụ y tế, ngoài cửa có vài lò thuốc đang nấu thuốc không ngơi nghỉ phút giây nào.
Còn chưa đến gần đã nghe thấy mùi thuốc từ xa.
Đại sư Huyền Sâm tiến đến gần hơn, nhìn số thuốc đó, sau đó bước nhanh vào trong phòng.
Lúc này sắc mặt của thiếu trang chủ tái xanh, nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, trên người cắm đầy ống kim, nhờ vào truyền dịch để duy trì mạng sống.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!