Thấy đau, Thiệu Quyên liền không dám khóc nữa.
Trong lòng cô ta vô cùng thê lương.
Bây giờ, cô ta không những bị hủy dung, thậm chí khóc cười, ăn uống cũng trở thành điều xa xỉ, bởi vì bất cứ cử động nào trên khuôn mặt cũng sẽ ảnh hưởng đến vết thương, khiến cô ta vô cùng đau đớn.
Thực ra cô ta đã thầm ra quyết định, sau ngày hôm nay, cô ta sẽ tìm thời gian nói chuyện với bố mẹ, ở bên bọn họ một thời gian, sau đó lặng lẽ chấm dứt cuộc đời bi thảm này.
"Thế nào? Thần y Lâm chữa được không?".
Ông lão bình thản nhìn Lâm Chính hỏi.
"Không chữa được thì cứ nói thẳng, đừng làm lãng phí thời gian của mọi người".
"Quyên Nhi đã khổ sở lắm rồi, cậu đừng hành hạ nó nữa".
"Phiên phiến thôi là được rồi". "Phải đấy".
Người của thôn Thiệu Gia nhao nhao nói.
Tuy bọn họ hơi sợ khuôn mặt của Thiệu Quyên, nhưng dù sao trái tim cũng không phải sắt đá, bọn họ vẫn rất thương xót cho cảnh ngộ của Thiệu Quyên, cũng rất quan tâm đến cô gái đáng thương này.
Nhưng đối mặt với sự chất vấn của mọi người, Lâm Chính đáp thẳng thừng: "Chữa được".
“Cái gì?”. Ai nấy đều kinh ngạc. "Chém gióI".
"Cậu không biết đấy thôi, những danh y lên núi khám bệnh cho thiếu trang chủ đều bị trưởng thôn của chúng tôi giữ lại, để nhờ bọn họ chữa cho Thiệu Quyên. Trước khi gặp Thiệu Quyên ai cũng khẳng định chắc nịch là chữa được, kết quả nhìn thấy Thiệu Quyên xong lại bảo không chữa được. Bọn họ cũng bó tay thì cậu có thể có bản lĩnh gì chứ?".
“Đúng vậy, tôi nói cho cậu biết! Em Thiệu Quyên đã đáng thương lắm rồi, nếu cậu dám đùa giỡn em ấy, chúng tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”.
“Phải đấy!”.
Người của thôn Thiệu Gia nhao nhao quát, ai nấy tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ.
Lâm Chính lắc đầu, bình thản nói: “Mọi người không tin tôi sao? Hay là chúng ta đánh cược nhé?”.
“Cược?”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều có vẻ mặt kinh ngạc.
“Anh muốn cược gì?”, một thanh niên đứng ra hỏi.
“Nếu tôi chữa được cho Thiệu Quyên, thì các anh phải dùng kiệu khiêng tôi lên sơn trang”, Lâm Chính cười nói.
“Nhưng nếu anh không chữa được thì sao?”. “Tùy các anh xử trí”, Lâm Chính nhún vai.
“Được, đây là anh nói đấy nhé”, thanh niên kia sẵng giọng đáp.
Người của thôn Thiệu Gia cũng đanh mắt lại.
“Cậu Lâm, nếu đã vậy thì chúng ta thay đổi quy tắc nhé. Tôi không cần cậu chữa khỏi cho Thiệu Quyên trong một tiếng, chỉ cần có thể chữa khỏi cho nó thì bao lâu cũng không thành vấn đề. Cậu mà chữa khỏi thì tôi cũng sẽ khiêng kiệu cho cậu”, ông lão im lặng một lát rồi nhỏ giọng nói.
“Ông...
Thiệu Quyên không nhịn được nữa, nước mắt lại trào ra”.
“Quyên Nhi, chỉ cần có thể chữa khỏi cho cháu thì chút việc này có là gì chứ?”.
Ông lão bình tĩnh nói, ngăn những lời Thiệu Quyên định nói lại.
Nước mắt Thiệu Quyên như đê vỡ, bật khóc thành tiếng, cũng không biết là do cảm động hay do đau đớn.
Có người không nhịn được nói: “Trưởng thôn, nếu vậy anh ta cả đời không chữa khỏi cho Thiệu Quyên thì chẳng phải chúng ta phải chờ anh ta cả đời sao? Tôi nghĩ vẫn nên định ra thời gian. Cho anh ta một ngày đi, nếu không khởi sắc thì đuổi anh ta ra khỏi thôn”.
“A Vĩnh nói đúng!”.
“Chúng ta không thể lãng phí thời gian với tên này được”.
Lập tức có người phụ họa.
Ông lão nhíu mày, không nói gì.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!