“Cậu điên à? Hay là cậu định từ bỏ?”.
Mạn Sát Hồng hoàn hồn, ngây người nhìn Lâm Chính.
“Bà đừng hiểu lầm, tôi không định đưa đầu thật mà là đầu giả qua đó, để lừa Công Thâu Nhất Nhân và Đào Thiên Tam, tranh thủ thời gian cho chúng ta”, Lâm Chính bình thản nói.
“Cậu đừng coi Ma Quân là đồ ngốc thế chứ, bọn họ có thể lọt vào mắt xanh của đạo chủ thì đầu không phải người dễ dàng bị qua mặt! Nếu chuyện này bị lộ thì chỉ càng khiến bọn họ tức giận hơn, đến lúc đó đại quân tấn công Giang Thành không phải điều cậu có thể tưởng tượng được đâu”, Mạn Sát Hồng lạnh lùng hừ một tiếng.
“Qua mặt thì sao chứ? Tôi chỉ cần năm ngày là được! Năm ngày sau, Thiên Ma Đạo sẽ bận tối tắm mặt mũi, không rảnh đối phó với tôi đâu”, Lâm Chính cười đáp.
“Hả? Năm ngày sau thì làm sao?”.
Mạn Sát Hồng kỳ quái hỏi.
“Bà cứ chờ xem là được”.
Lâm Chính bình thản cười nói, rồi xoay người đi vào phòng thuốc.
Mạn Sát Hồng nhìn chằm chăm bóng lưng Lâm
Chính, ánh mắt dao động.
“Năm ngày sau, cho dù có người giúp cậu quậy tung Thiên Ma Đạo thì sao chứ? Ngày nào Thiên Ma Đạo chưa chết thì cậu vẫn là đối tượng mà bọn họ muốn diệt trừ, cậu không thoát được đâu!”.
Mạn Sát Hồng lẩm bẩm, trong lòng đã thầm tính toán đường lui cho bản thân.
Lâm Chính mân mê trong phòng thuốc hai tiếng, mới bê một bát thuốc đắng chát vào phòng bệnh.
“Uống đi”.
Anh đưa bát thuốc cho Cùng Đao.
Cùng Đao không chút chần chừ, một hơi uống cạn.
“Tôi có chuyện này muốn bàn với anh”.
“Nói đi”.
“Tôi muốn anh lát nữa lập tức khởi hành, mang một cái đầu giả do tôi làm về cho chủ nhân của anh”, Lâm Chính cười nói.
“Chẳng phải cậu nói trong vòng ba ngày sẽ chữa khỏi cho tôi sao? Cậu định nuốt lời à?”. Cùng Đao tức giận đập vỡ cái bát.
“Đúng là tôi đã nói trong vòng ba ngày sẽ chữa khỏi cho anh, bây giờ anh xuất phát thì ngày mai sẽ đến Thiên Ma Đạo, cùng lắm sáng ngày kia sẽ quay lại đây. Hết ngày kia mới được coi là ba ngày, tôi sẽ loại bỏ hết độc tố cho anh trong ngày hôm đớ”, Lâm Chính đáp.
“Tôi thấy rõ ràng là cậu không chữa được cho tôi nên cố ý bảo tôi về để chịu chết mà!”, Cùng Đao. lạnh lùng nói, toàn thân tỏa ra sát khí, dường như muốn sống mái một phen với Lâm Chính.
“Sao anh nghe mãi không hiểu nhỉ? Vừa rồi có người nhắc nhở tôi, nói rằng nếu anh không trở về phục mệnh, thì chủ nhân của anh là Công Thâu Nhất Nhân chắc chắn sẽ liên thủ với Đào Thiên Tam đối phó với tôi. Hiện giờ lực lượng của tôi ở Giang Thành vẫn chưa đủ để chống lại hai Ma Quân! Nếu anh không đi thì cả hai ta đều phải chết, hiểu không?”, Lâm Chính trầm giọng nói.
Cùng Đao rơi vào trầm mặc.
Hắn không phải là đồ ngốc, hắn hiểu rõ Thiên Ma Đạo hơn Lâm Chính nhiều.
Còn chủ nhân của hắn Công Thâu Nhất Nhân là người như thế nào hắn lại càng biết rõ.
Cùng Đao suy nghĩ một lát rồi khàn giọng nói: “Cậu chắc chắn chiếc đầu giả cậu làm có thể qua mặt bọn họ chứ? Tôi nói cho cậu biết, Công Thâu Nhất Nhân có nhãn lực hơn người, nếu để ông ta nhìn ra sơ hở gì thì tôi cũng mất mạng”.
“Anh ở đây chờ tôi!".
Lâm Chính cũng không giải thích, lập tức chạy đi.
Cùng Đao cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Khoảng hai tiếng sau, Lâm Chính cầm một cái túi vải bố vào phòng.
Túi vải bố thấm đỏ máu tươi đầm đìa, nhìn có vẻ rất ghê rợn.
Lâm Chính đưa nó cho Cùng Đao. “Anh mở ra xem đi”.
Cùng Đao lập tức nhận lấy xem, bên trong là đầu của Lâm Chính.