Cuộc chiến kết thúc, Mạn Sát Hồng bước tới.
“Tôi nghĩ rằng Thiên Ma Đạo sẽ chính thức tấn công Giang Thành nhanh thôi”, bà ta nhìn đống xác chết chất cao và nói.
Lâm Chính không nói gì, chỉ quay người bước lên xe. Mạn Sát Hồng cũng đi theo.
Về tới Dương Hoa, Lâm Chính gọi cho Mã Hải, Từ Thiên, Trương Thất Dạ và Nguyên Tinh tiến hành họp kín. Trong buổi họp, mấy người Lâm Chính không nói gì, chỉ có Mạn Sát Hồng là lên tiếng. Mạn Sát Hồng vô cùng phối hợp, bà ta cung cấp thông tin về Thiên Ma Đạo cho mọi người. Nghe bà ta nói vậy, đám đông rơi vào im lặng.
“Mạng lưới của Thiên Ma Đạo phân bố rộng khắp, trong và ngoài nước đều có. Hơn nữa thực lực của họ cũng vượt sức tưởng tượng của mọi người. Đạo Chủ thì càng không phải bàn, tôi cũng từng gặp Đạo Chủ, lúc ở trước mặt ông ta, cảm giác chẳng khác gì một hạt cát. Các cao thủ dưới chướng ông ta thì cũng nhiều như quân nguyên”.
“Tôi là Ma Nữ do Thiên Ma Đạo sắc phong, có điều trước mắt tôi là người có thực lực kém nhất trong số 26 Ma Nữ. Bởi vì mấy năm trước, trong lúc tu luyện xảy ra sự cố nên tu vi bị thụt lùi, trở thành bộ dạng như hiện tai, tôi không thể đại diện cho thực lực của 26 Ma Nữ đó. Trên thực tế, bọn họ cử ra bất kỳ ai thì đều có thể giết chết tôi dễ như trở bàn tay.Còn Ma Quân...càng đáng sợ hơn. Đào. Thiên Tam mà mọi người gặp chỉ xếp thứ 13 trong số 13 Ma Quân, những kẻ xếp trước đó đều có thể dễ dàng giết chết ông ta. Nhất là Ma Quân số một, nghe nói sắp vượt cảnh giới, đạt tới ma giới vô thượng rồi. Nếu mà thành công thì có thể được coi là Ma Đầu Tái Thế. Mọi người sợ răng không đỡ nổi một chiêu đâu".
Từng câu từng chữ của Mạn Sát Hồng đều khiến người khác cảm thấy sợ hãi. Đợi khi bà ta nói xong thì cả căn phòng trở nên im lặng tới mức ghê người.
“Thiên Ma Đạo... Thiên Ma Đạo...Mặc dù tôi cũng được gọi là Ma Quân nhưng so với bọn họ thì còn kém xa”, Trương Thất Dạ khẽ gõ tay lên bàn, sắc mặt trông vô cùng khó coi.
“Theo như bà nói thì lần này Thiên Ma Đạo tấn công Giang Thành, chúng tôi sẽ không thể ngăn chặn được?”, Từ Thiên lên tiếng.