“Điều này..., Tô Nhu giật mình, vội vàng đọc và sau đó thì nín thở.
“Thiệp mời gì vậy?”
“Là thiệp mời hội nghị thượng đỉnh của giới thời thượng”.
“Hội nghị thượng đỉnh sao?”
“Đúng vậy, lần này hội nghỉ thượng đỉnh do nhà Công Thâu tổ chức. Hội nghị thượng đỉnh của giới thời thượng thường được tổ chức hai năm một lần. 'Thật không ngờ lần này làm tổ chức sớm như vậy. Hơn nữa còn mời cả em”, Tô Nhu nói.
“Gia thế Công Thâu chắc chắn là có ý đồ khác nữa. Anh thấy không cần tham gia những hội nghị vô nghĩa như thế này. Làm tốt việc của mình là được”, Lâm Chính cười nói.
“Vậy sao được. Nếu như không tham gia thì tới khi đó không nể mặt các bậc tiền bối. Em mới phát triển mà đã kiêu căng như thế sẽ bị toàn ngành chèn ép mất. Tới khi đó chẳng phải em xong đời sao...hơn nữa em nhất định phải đi”.
“Tại sao?”
“Em định, nói chuyện với nhà Công Thâu nhường họ sản phẩm lần này”, Tô Nhu nói.
“Nhường?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Đối phương đã có ý đồ như vậy, nếu như không nhường thì chúng ta không được yên đâu. Vì sự an toàn của gia đình, em nên từ bỏ thì hơn. Nếu người không còn thì kiếm bao nhiêu tiền cũng có ý nghĩa gì chứ?”, Tô Nhu cười chua chát.
Lâm Chính không biết phải trả lời thế nào. “Tiểu Thanh”. “Có ạ, chủ tịch có gì cần dặn dò?.
“Lập tức gọi điện báo cho nhà Công Thâu, tôi sẽ tham gia hội nghị đúng giờ”, Tô Nhu nói.