Bây giờ có người gánh giúp anh, sao không để người đó gánh?
“Không ngờ lại như vậy! Đám người này đúng là đáng ghét!”, Lâm Chính căm phãn bất bình.
“Xin lõi anh Lâm Chính, là em đã làm liên lụy đến anh”, Tô Nhu tự trách.
“Tiểu Nhu, sao em lại nói vậy? Chúng ta là vợ chồng, không có gì mà liên lụy với không liên lụy, chỉ cần chúng ta bình an là được”, Lâm Chính vội nói.
Tô Nhu thở dài, vẻ mặt vô cùng mất mát.
Đúng lúc này.
Cốc cốc cốc...
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Gia đình Tô Nhu kinh ngạc. “Ai đấy?”, Tô Nhu cẩn thận lên tiếng.
“Chủ tịch Tô, là tôi!”, ngoài cửa vang lên giọng nói sáng trong.
“Tiểu Tây?”. Tô Nhu ngạc nhiên, vội vàng chạy tới mở cửa.
Ngoài cửa là một cô gái tóc ngắn đeo kính, hóa ra là Tiểu Tây, thư ký của Tô Nhu.
“Sao cô lại đến đây?”, Tô Nhu nghi hoặc hỏi.
Tiểu Tây thở hổn hển đưa một bức thư cho Tô Nhu, sốt sắng nói: “Chủ tịch Tô! Thư của cô, được gửi từ Yên Kinh đến, nói là nhất định phải do cô tự tay mở”.
“Cái gì? Thư từ Yên Kinh gửi đến? Lại còn muốn tôi tự tay mở?”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!