“Kiếm Quân đại nhân, trời đã tối, hôm nay chúng ta đã chém giết mấy bận, lại bôn ba suốt một đường cũng đã mệt. Ông nghỉ ngơi trước đi, đợi sáng ngày mai tôi sẽ giao vài người cho ông thẩm vấn”, Lâm Chính nói.
“Cũng được! Nghe đây, cậu hãy đưa vài người biết nghe lời tới đây, rõ chưa? Tốt nhất là nhiều người chút!”.
Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng nói, sau đó phất tay, đi thẳng ra ngoài.
Từ Thiên hơi tức giận cũng hơi nghỉ hoặc.
Đợi Cực Lạc Kiếm Quân rời đi, ông ta mới lên tiếng: “Chủ tịch Lâm, người này thật là kiêu căng! Hình như ông ta xem cậu là đàn em để sai khiến à”.
“Không phải hình như, mà đúng là vậy”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Từ ban đầu, ông ta đã không coi tôi như đồng minh. Người này rất kiêu ngạo, kiêu ngạo từ trong xương cốt, ông ta làm gì để những người như chúng ta vào trong mắt”.
“Thật đáng ghét!”, Từ Thiên không cam tâm, lại hỏi: “Vậy ngày mai đưa mấy người qua đó?”.
“Một người cũng không đưa”.
“Không đưa qua? Nhưng... Chủ tịch Lâm, làm vậy chẳng phải sẽ khiến ông ta tức giận hay sao? Người này thực lực phi phàm, chúng ta không thể đắc tội”.
“Không thể đắc tội thì đã sao? Cực Lạc Kiếm Quân đây đâu phải thẩm vấn phạm nhân? Ông ta chỉ là đang trút giận lên người của Thiên Ma Đạo, hành hạ giết chết bọn họ mà thôi. Những người này đã đầu hàng tôi, hơn nữa lúc trước tôi cũng đã hứa không giết bọn họ, đương nhiên không thể để bọn họ chết uổng như vậy!”.
“Vậy ngày mai... làm sao cậu ăn nói với Cực Lạc Kiếm Quân?”.
“Không cần ăn nói, tối nay tôi sẽ thả người đi”.
“Hả? Thả người?”.
Từ Thiên sửng sốt.
Lâm Chính là một người có nguyên tắc. Chuyện đã hứa thì nhất định sẽ làm được.
Anh có thể gian trá, có thể xảo quyệt, nhưng có một vài giới hạn anh sẽ không chạm vào.
Những người của Thiên Ma Đạo sau khi đầu hàng anh gần như là không gì không đáp, hỏi cái gì cũng rất phối hợp. Nếu đã như vậy, Lâm Chính cũng không cần phải lấy mạng bọn họ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!