Lúc này, đôi mắt đỏ ngầu của bọn họ đã không nhìn thấy con ngươi nữa, cả tròng mắt toàn là màu đỏ như máu.
Người của Tử Huyền Thiên ngây ra, kinh hãi nhìn những người này.
"Đám người này... rốt cuộc là quái vật gì vậy?", một trưởng lão lẩm bẩm.
"Giết! Giết! Giết!".
"Ta thèm máu! Ta thèm thịt! Ta đói!".
"Khó chịu quái".
Những người của Thiên Ma Đạo này phát ra âm thanh như dã thú, ánh mắt khóa chặt lấy người của Tử Huyền Thiên ở trong cổng, sau đó liều mạng xông về phía bọn họ.
Ma nhân như nước lũ, không thể ngăn cản.
"Chuẩn bị chiến đấu!".
Các trưởng lão của Tử Huyền Thiên gầm lên, toàn lực ứng chiến.
Nhưng lần này, dường như người của Thiên Ma Đạo đã hoàn toàn mất nhân tính, quên cả đau đớn, bọn họ phớt lờ đao kiếm, bổ nhào tới.
Phòng tuyến do các đệ tử của Tử Huyền Thiên dựng lên nhanh chóng sụp đổ.
Một đệ tử ngã nhào xuống đất, còn chưa kịp. giấy giụa phản kháng, đã bị người của Thiên Ma Đạo đè lên người rồi giật đứt tay chân, cuối cùng cắn vào cổ anh ta, giật đứt đầu anh ta xuống.
Máu tươi tung tóe, tiếng la hét không ngớt, máu chảy thành sông, thây chất thành đống...
Cảnh tượng như địa ngục trần gian dần hiện ra.
"Tốt! Tốt! Tốt lắm!".
Mạn Sát Hồng nhìn cảnh tượng thê thảm trong Tử Huyền Thiên, khóe môi nhếch lên, gật đầu lia lịa: "Phong Ma Đan của Thiên Ma Đạo chúng ta quả nhiên là thần đan! Với sức chiến đấu như vậy, một Tử Huyền Thiên nhỏ bé khác gì con kiến chứ? Tốt lắm.
"Phong Ma Đan có thể kích phát cực hạn của cơ thể người, nhưng cái giá phải trả là đánh mất nhân tính, đánh mất lí trí. Hơn nữa, sau khi dược hiệu của đan dược không còn, kiểu gì bọn họ cũng kiệt sức mà chết. Tuy sẽ chết, nhưng có thể đổi lại sức chiến đấu ngắn ngủi như vậy cũng rất đáng", người Thiên Ma Đạo ở bên cạnh cười nói.