Phụt!
Máu tươi phun ra.
Người kia của Thiên Ma Đạo đau đến mức lùi lại liên tục, còn cánh tay của hắn không rơi xuống, mà được một luồng khí kình bao bọc, bay ra ngoài hòn đảo.
Người của Thiên Ma Đạo nhìn theo.
Thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trên mặt hồ bên ngoài hòn đảo.
Người đàn ông khiến cánh tay kia chấn động nát bét, rồi cầm lấy thiết bị liên lạc, bình thản nhìn người của Thiên Ma Đạo.
Anh không ra tay ngay lập tức, mà kết nối thiết bị liên lạc.
"Xử lý xong rồi sao?".
Đầu bên kia lập tức vang lên giọng nói lạnh lùng của Mạn Sát Hồng.
"E là vẫn chưa", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Giọng nói ở đầu bên kia im bặt, một lát sau mới dữ tợn nói: "Cậu là ai?".
"Sao vậy? Quên tôi nhanh thế hả? Chỉ tiếc là tôi không giết luôn được bà", Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Là cậu?", giọng nói của Mạn Sát Hồng chứa đầy sát khí.
Nhưng trong sát khí vẫn lộ chút sợ hãi.
Bà ta đã nhớ ra chủ nhân của giọng nói này, cũng lập tức nhớ lại cảnh tượng tháo chạy trối chết trong vùng cơ quan.
Nhưng bây giờ bà ta không hề sợ.
Bởi vì đằng sau bà ta là cả Thiên Ma Đạo.