Không chỉ Bạch Họa Thủy, Cung Hỉ Vân cũng vô cùng khó hiểu.
Những người của Thiên Ma Đạo ở trước mặt đều đứng sững tại chỗ, giữ tư thế vung đao chém, không thể động đậy thêm được nữa.
Dường như là... bị người khác điểm huyệt!
“Đây là... Chẳng lẽ...”.
Bạch Họa Thủy đột nhiên phản ứng lại, vội vàng nhìn về phía cửa.
Ngoài cửa có một nhóm người bước vào. Cung Hỉ Vân nhìn thấy thì lập tức tuôn trào nước mắt, chạy tới ôm chặt người dẫn đầu, bật khóc.
“Chủ tịch Lâm, cuối cùng cậu cũng đến rồi! Hu hu hu..”.
Cô ta mất kiểm soát cảm xúc, khóc đến mức không biết trời đất gì.
“Không sao rồi, không sao rồi”. Lâm Chính cười chua chát, lặng lẽ an ủi.
“Thần y Lâm, là cậu làm sao?”.
Bạch Họa Thủy đứng dậy, không tin nổi nhìn Lâm Chính.
“Tôi dùng châm bạc phong tỏa huyệt vị của bọn họ, xem ra bọn họ cũng còn là người, không phải yêu ma quỷ quái gì cả”.
Lâm Chính đi tới, lạnh lùng nói.
Tô Nhu và vợ chồng Trương Tinh Vũ cũng đã đến.
Nhìn thấy tình cảnh thê thảm này, ba người chống tường nôn mửa.
Lâm Chính quay đầu nhìn lướt qua, lên tiếng: “Lập tức xử lý hiện trường, quét dọn sạch sẽ”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”. Từ Thiên nhanh chóng sắp xếp người thực hiện.
“Dọn ra hai phòng trống để v... để cô Tô Nhu và người nhà nghỉ ngơi”.
“Vâng”.
“Cô Tô Nhu, mọi người hoảng sợ rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ sắp xếp người xử lý vết thương cho mọi người. Bên ngoài rất loạn, mọi người tạm thời ở lại đây đi!", Lâm Chính cười nói.
“Cảm... Cảm ơn anh, Chủ tịch Lâm.
Tô Nhu gật đầu, đột nhiên cô như nghĩ tới điều gì đó, vội nói: “Chủ tịch Lâm, anh có thể giúp tôi một chuyện nữa không?”.
“Có chuyện gì cô cứ nói”.
“Là thế này, lúc trước tôi nhận được điện thoại của chồng tôi, anh ấy nói tôi phải lập tức rời khỏi chỗ ở, muốn tôi liên lạc với một người tên Trương Thất Dạ. Tôi nghĩ có lẽ anh ấy cũng biết chuyện này, có thể anh ấy đang gặp nguy hiểm, anh có thể... giúp tôi đi tìm anh ấy được không?”, Tô Nhu vô cùng sốt ruột.
Lâm Chính sửng sốt, ngay sau đó cười nói: “Cô 'Tô Nhu yên tâm, hiện nay chồng cô rất an toàn, tôi đã sai người tìm được anh ta, đồng thời sắp xếp ổn thỏa rồi!".
“Thật sao?”, Tô Nhu vô cùng kích động, vội vàng cúi người trước Lâm Chính: “Cảm ơn anhl”.
“Không cần khách sáo”. Lâm Chính cười nói. Mấy người Tô Nhu về phòng nghỉ ngơi, nụ cười