Cô gái rất cẩn thận, vào vùng cơ quan cũng thận trọng từng bước, theo sát Thần Nữ Thái Vũ.
Dù thực lực cô ta rất mạnh nhưng vẫn quan sát tỉ mỉ, không dám có chút qua loa nào.
Chuyện này khiến Thần Nữ Thái Vũ hơi nặng nề.
Bà ta hiểu rõ vùng cơ quan như lòng bàn tay, cũng biết cơ quan nào có thể vây nhốt người khác.
Nhưng người này cẩn thận như vậy, hoàn toàn không cho bà ta cơ hội, thậm chí còn để thuộc hạ ở bên ngoài, đề phòng bị bắt gọn một mẻ.
Hoàn toàn không biết ra tay từ chỗ nào!
“Sao? Thái Vũ Thần Quan đặt ở đâu bà không nhớ rõ à? Vì sao lại đi vòng vòng ở đây?”.
Lúc này, cô gái đột nhiên ngẩng đầu, hỏi Thần Nữ Thái Vũ.
Thần Nữ Thái Vũ căng thẳng, nói:” Tôi không hay xuống chỗ này, quên mất đường đi, chuyện này rất bình thường mà nhỉ?”.
“Thế à? Hi vọng bà thật sự là quên đường, nhưng sự nhãn nại của tôi có hạn. Tôi cho bà năm phút nữa, nếu năm phút sau tôi còn chưa nhìn thấy Thái Vũ Thần Quan thì đừng trách tôi”, cô gái mỉm cười nói, sát ý lẫm liệt. Hiển nhiên cô gái đã ý thức được điều bất thường, không muốn cho Thần Nữ Thái Vũ có cơ hội giở trò.
Thần Nữ Thái Vũ không còn cách nào, chỉ đành nhắm mắt đi tới trước.
Chẳng mấy chốc, cả đám đến trước cánh cửa đồng.
Lâm Chính mới ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa đó, dao động tinh thần.
Lúc thí luyện vòng đầu tiên, bọn họ từng đến cánh cửa này, đá Thái Vũ cũng là được lấy từ trong đó.
Bên trong bố trí rất nhiều quan tài xác của tổ tiên thần miếu Thái Vũ.
“Đồ vật năm ở trong đớ”, Thần Nữ Thái Vũ nói.
“Vậy làm phiền bà vào trong lấy cho chúng tôi đi”, cô gái mỉm cười nói.