Lâm Chính đi rất gấp, vòng bên này, ngoẹo bên kia với tốc độ khá nhanh. Điều này khiến Thần Nữ Thái Vũ ngạc nhiên.
“Lã nào...cậu từng tới nơi này?”, bà ta liền hỏi “Không hề”. “Vậy tại sao cậu rành đường thế”.
“Tôi không rành đường, nhưng tôi quen với những môi trường như thế này. Lúc chúng tôi học về y thuật, thường phải đi lấy thuốc. Khi đi lấy những loại thuốc quý thì cũng phải tới những nơi nguy hiểm như thế này. Thực ra, trong số những nơi tôi từng đi qua thì nơi này cũng chưa là gì”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vậy sao?”, Thần Nữ Thái Vũ bừng tỉnh. Ba người nhanh chóng tới sườn núi Ô Nha. Ở đây có một cái động lớn, chính là nơi sư thúc của Thần Nữ Thái Vũ — Vũ Trị sinh sống.
Nghe nói năm xưa, khi thần miếu đại loạn, nhánh của Vũ Trị đầu bị đuổi ra khỏi miếu. Bọn họ đã trốn vào núi Ô Nha và định cư tại đây. Thế nhưng bọn họ vẫn thấy không cam tâm, vẫn nhiều lần đổ máu, liều mạng với người của miếu thần Thái Vũ.
Giờ đây, cao thủ hai bên đã chết gần hết, truyền nhân cũng chẳng còn mấy người, núi Ô Nha chỉ còn lại một mình Vũ Trị. Và miếu thần Thái Vũ cũng trở nên sa sút.
Không thể phủ nhận dù là ai thì kẻ địch lớn nhất cũng không phải là người khác mà là chính mình. Thần miếu Thái Vũ là ví dụ điển hình cho việc tựsinh tự diệt. Ba người đi tới cửa hang bèn dừng lại.
Thái Thương Long nhìn vào trong cái hang đen xì, khẽ nói: “Thần y Lâm, để tôi đi dò đường”.
“Anh đi làm gì?", Lâm Chính tò mò hỏi.
“Không đi thì anh đưa tôi tới đây làm ch¡?”, Thái Thương Long hỏi ngược lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!