Lâm Chính cười nhạt: “Sợi dây chuyền này có vẻ thần kỳ, thực tế công hiệu của nó không toàn năng giống như bà nói. Nó quả thật có thể giúp người bị thương nặng dần dần hồi phục, nhưng nó không trừ được độc, không trừ được khí! Bây giờ đồ đệ của bà không những bị độc tố của Cửu Thải Độc Mãng xâm nhập cơ thể, mà còn có luồng khí kình đáng sợ do ông lão để lại phá nát lục phủ ngũ tạng. Sợi dây chuyền này cùng lắm chỉ có thể chữa trị vết thương ngoài da của đồ đệ bà, còn vết thương trong cơ thể lại không có cách nào khác! Thậm chí vì sức mạnh của dây chuyền mà kích thích khí kình trong cơ thể anh ta khiến vết thương của anh ta nghiêm trọng thêm”.
“Cậu nói bậy!”.
Thần Nữ Thái Vũ thẹn quá hóa giận, quát lên: “Dây chuyền Phượng Hoàng là vật mà tổ tiên thần miếu tôi tạo ra, thần kỳ đến thế nào, sao có thể
không trị khỏi chút vết thương nhỏ này?”.
Nhưng bà ta vừa dứt lời, người đàn ông trẻ tuổi đã phun ra một ngụm máu đen.
“A Naml". Thần Nữ Thái Vũ biến sắc: “Con sao vậy?”.
“Sư phụ, con... con rất khó chịu... con rất đau...”.
A Nam yếu ớt kêu lên, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống theo gương mặt của anh ta, ngũ quan không ngừng méo mó.
Nhìn tới đó, Thần Nữ Thái Vũ lập tức vung chưởng, thử dùng khí kình mạnh mẽ của mình giúp anh ta lưu thông khí mạch.
Nhưng bà ta vừa chạm tay vào.
Phụt! Phụt...
A Nam liên tục phun ra mấy ngụm máu, ngất xỉu tại chỗ.
“A Nam! A Naml”. Thần Nữ Thái Vũ vội hét lên. Anh ta đã không còn tri giác.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!