Lâm Chính yên lặng nhìn anh ta chăm chú, một lúc sau mới thở dài.
"Thôi, nếu đã như vậy, tôi sẽ tha cho anh một mạng, nhưng tôi sẽ không giải hết độc trên người anh ngay lập tức, nếu muốn giải hết độc tố trong cơ thể, còn phải xem biểu hiện sau này của anh như thế nào".
Nói xong, Lâm Chính vung tay.
Vèo vèo vèo...
Vài chiếc châm bạc cắm vào cánh tay của Thái Thương Long.
Trong phút chốc, cánh tay đen nhánh của anh ta dần chuyển sang màu xám, tuy không khôi phục được như màu da ban đầu nhưng Thái Thương Long đã không còn cảm nhận được sự đau đớn như trước.
“Cảm ơn thần y Lâm! Cảm ơn..” Thái Thương Long vội vàng hành lẽ.
Lâm Chính phất tay, quay đầu nhìn về phía Thần Nữ Thái Vũ.
"Nói đi, cậu có mục đích gì?", Thần Nữ Thái Vũ vừa xử lý vết thương của đồ đệ vừa nói.
“Mục đích?"
"Vô duyên vô cớ, sao cậu có thể mạo hiểm như vậy chỉ để giúp tôi? Cậu chắc chản là có ý đồ khác!", Thần Nữ nói.
Nghe vậy, Lâm Chính bật cười: "Thần Nữ đại nhân quả nhiên sáng suốt! Đúng là tôi có mục đích khác, mà mục đích của tôi cũng không có gì quá đáng, chỉ hi vọng Thần Nữ đại nhân có thể đưa cho. tôi toàn bộ sách y cổ của thần miếu!"
“Cái gì?"
Sắc mặt của Thần Nữ Thái Vụ đột nhiên thay đổi, quay đầu hừ nói: "Đó là bảo vật mà tổ tiên thần miếu đã để lại cho tôi! Tôi tổ chức thí luyện nhiều năm như vậy, chỉ đưa đồ vật chứ chưa bao giờ tặng sách! Không được! Tuyệt đối không được!"
“Thần Nữ đại nhân không muốn sao?”
"Cậu muốn những bảo vật khác cũng không thành vấn đề, nhưng những thứ này, tôi không thể đưa cho cậu! Ngoài ra, tôi cần dây chuyền Phượng Hoàng trên cổ của cậu để chữa trị cho đồ đề của tôi! Tôi nghĩ cậu sẽ không từ chối, phải không?"
Nói đến đây, ánh mắt của Thần Nữ Thái Vũ trở nên lạnh lão.
Hiển nhiên, bà ta không có cách nào để trị thương cho đồ đệ của mình, chỉ có thể dựa vào dây chuyền Phượng Hoàng.
Lâm Chính khế mỉm cười, cũng không từ chối, anh cởi dây chuyền Phượng Hoàng ném qua.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!