Ông lão đã trốn thoát, chuyện này cũng coi như chấm dứt ở đây.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Không ai ngờ rằng bên trong thần miếu vẫn còn có uẩn khúc như vậy.
“Thần y Lâm đúng là có khả năng quan sát tỉ mỉ, thông minh và dũng cảm!”
Bắc Hiên Trường Không vội vàng tiến lên, chắp tay khen ngợi
“Bỏ cái trò đó đi, nó không có tác dụng với tôi đâu”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Nụ cười của Bắc Hiên Trường Không cứng đờ, hơi lúng túng.
Lâm Chính nhìn đồng hồ, cho rằng đám người Vệ Tân Kiếm đã đi đủ xa mới nói: “Được rồi, chuyện này cũng đã kết thúc, các người có thể rời đi!” “Thật sao?”
Mọi người đều cảm thấy thật khó tin.
"Sao thế? Còn muốn tôi giữ các người lại ăn cơm à?", ánh mắt Lâm Chính rét lạnh.
“Không không không, chúng tôi không có ý này!"
“Nếu đã thế, thì... thần y Lâm, chúng tôi đi đây!” “Tạm biệt, tạm biệt...”
Mọi người run lẩy bẩy, đâu còn dám ở lại, vội vàng bỏ chạy.
Bắc Hiên Trường Không và Di Nguyệt Cung Nữ cũng chạy nhanh như bay, nhanh chóng rời khỏi vùng đất thị phi này.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!