Anh đứng bất động, chăm chú nhìn gì đó. Một người đang nằm dưới bức tượng.
Đó là một người toàn thân đầy máu nằm im bất động, bên cạnh là một bóng dáng còng lưng.
Chính là ông lão gầy nhỏ kia.
Một tay ông lão ấn trên đỉnh đầu của người đang nằm kia, lạnh lùng nhìn Lâm Chính đang bước vào, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn tràn ngập tức giận và bất mãn.
Chỉ cần ông ta hơi dùng sức, thì đỉnh đầu của người kia sẽ lập tức nát bét.
Mọi người kinh ngạc. "Đây... đây là ai vậy?".
"Tại sao trong thần miếu Thái Vũ vẫn còn người khác?".
Tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tin được.
Bọn họ vẫn luôn nghĩ thần miếu Thái Vũ chỉ có Thần Nữ Thái Vũ. Hơn nữa, tuy thần miếu đổ nát, nhưng vẫn vô cùng thần thánh. Rốt cuộc là kẻ nào có thể tùy tiện xông vào nơi này mà được Thần Nữ dung túng?
"Đã cho cậu lợi ích rồi mà còn xông vào! Đúng là được voi đòi tiên! Oắt con, cậu thực sự không sợ chết sao?".
Đúng lúc này, ông lão lưng còng bên dưới bức tượng nói với vẻ hơi dữ tợn.
Lâm Chính không trả lời, mà chỉ vào bóng dáng đang nằm dưới đất bị ông lão bắt giữ, hỏi Thần Nữ Thái Vũ: "Đây là ai?".
"Đồ đệ duy nhất của tôi!", Thần Nữ Thái Vũ do dự một lát rồi bình thản đáp.
"Vậy sao? Tôi nghĩ... bao nhiêu năm nay bà tổ chức thí luyện Thái Vũ cũng là vì đồ đệ của mình nhỉ?", Lâm Chính bình thản nói.
Thiên Diệp ở bên cạnh như ngừng thở: "Thần y Lâm, cậu nói vậy là sao?".
"Nếu tôi đoán không nhầm, sở dĩ Thần Nữ Thái Vũ tổ chức thí luyện Thái Vũ là để đồ đệ của bà ta học sở trường của mọi người, bởi vì tôi phát hiện ra rất nhiều nơi có mắt nhìn trộm như lỗ kim trong vùng cơ quan, những nơi có khả năng xảy ra chiến đấu đều có, vô duyên vô cớ sao Thần Nữ Thái Vũ lại nhìn trộm chúng ta? Nên tôi đoán chắc là bà ta bố trí cho đồ đệ của mình! Vùng cơ quan chỉ là nơi đồ đệ của bà ta học hỏi, chúng ta liều mạng tàn sát lẫn nhau trong đó, còn đồ đệ của bà ta thì dốc sức ghi nhớ chỉ tiết từng trận đấu của chúng ta, ghi nhớ trong đầu rồi nghiền ngẫm! Thần Nữ Thái Vũ, tôi nói có đúng không?", Lâm Chính bình thản nói.