“Hả?”
Anh ta giật mình, rút cây đỉnh ra khỏi người Lâm Chính và vàng lùi lại, run rẩy nhìn anh: “Tay của tôi, tay của tôi...anh đang làm gì nó?”
Những người ở bên dưới cũng nín thở. Họ nhìn hai người trên võ đài bằng vẻ thất kinh.
“Là do thần y Lâm làm à?” “Ôi trời, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Tay của Thái Thương Long hình như bị trúng độc rồi”, những tiếng hô vang lên.
“Làm gì à? Tự sát là do anh tự tạo ra, lẽ nào còn muốn tôi trị thương cho anh”, Lâm Chính mỉm cười.
“Sao có thể như vậy được...Anh đã hạ độc lúc nào?”, Thái Thương Long trợn ngược mắt.
“Anh nói xem tôi chạm vào anh khi nào?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Thái Thương Long giật mình. Lúc này mới nhớ lại khi nấy Lâm Chính có chạy tới dìu mình. Khi đó, Lâm Chính đã động vào hai tay của anh ta.
“Lẽ nào...khi đó...anh đã hạ độc tôi”, Thái Thương Long sợ hãi hét lên.
“Đúng vậy. Vậy nên tôi mới nói ngay từ đầu tôi đã không có ý định tha cho anh rồi”, Lâm Chính trả lời.
“Khốn nạn. Bỉ ổi”, Thái Thương Long nổi giận.
“Anh cũng không có tư cách để chửi tôi bỉ ổi"”, Lâm Chính läc đầu bật cười.
“Tên họ Lâm kia. Anh đừng có đắc ý quá. Dù tôi bị trúng độc thì đã làm sao? Vết thương ở ngực anh cũng bị tôi đâm xuyên, tình hình của anh cũng chẳng tốt hơn tôi là bao đâu?”, Thái Thương Long bặm môi.
“Chút vết thương này sao? Anh khinh thường tôi quá”, Lâm Chính bật cười, lấy ra vài cây châm ghim lên cơ thể.