“Đương nhiên”.
“Cảm ơn thần y Lâm, cảm ơn thần y Lâm”, Thái Thương Long vội vàng chắp tay, mừng rỡ vô cùng.
“Không cần khách khí. Anh đã từ bỏ Thái Vũ Thần Toàn thì anh xuống đi, tôi còn phải đấu với người khác nữa”, Lâm Chính mỉm cười.
“Được, được”, Thái Thương Long mỉm cười gật đầu, quay người bước xuống võ đài.
Lâm Chính khế mỉm cười, quay người đi định hỏi xem có còn ai muốn đấu với mình nữa không thì... Đúng lúc này... Thái Thương Long chuẩn bị bước khỏi võ đài bỗng quay bật lại, dùng một tay tấn công về phía Lâm Chính.
Đám đông thất kinh. “Thầy ơi cẩn thận”, Vệ Tân Kiếm hét lớn.
Thế nhưng...đã không còn kịp nữa. Tốc độ của Thái Thương Long quá nhanh. Cánh tay của anh ta như điện xet, tiệp cận lưng của Lâm Chính. Từ cánh tay đó, xuất hiện một thứ sắc bén, đâm vào lưng của Lâm Chính. Từ lưng xuyên qua ngực. Lâm Chính run rẩy, máu tươi bản ra. Anh há hốc miệng.
“Thầy ơi”, Vệ Tân Kiếm trố tròn mắt và gầm lên. “Thần y Lâm”.
“Đồ tiểu nhân vô kiêm sỉ, dám đánh lén à?” “Tôi giết chết anh”.
Người của Tử Huyền Thiên nổi giận. Tất cả cùng điên cuồng lao về phía Thái Thương Long.
“Một lũ vô dụng, dám đối đầu với tôi à?", Thái Thương Long bật cười ha ha, sau đó vung tay, luồng khí tức có thể lật đổ cả ngọn núi bỗng bao trùm lên không gian, khiến đám người Vệ Tân Kiếm bay bật ra.
Mọi người không dám tin khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Thiên Diệp lao lên võ đài: "Thái Thương Long. Cậu là đồ bỉ ổi. Dám đánh lén. Cậu là đồ hèn, đáng chết trăm ngàn lần”.
“Ha ha, rất xin lỗi, tôi phải sống, hơn nữa phải sống tốt. Còn các người, lát nữa đã nghĩ được xem là mình sẽ chết như thế nào chưa?”, Thái Thương Long để lộ nụ cười đắc ý.
Đám đông tỏ ra mất tự nhiên. Không ai có thể ngờ Thái Thương Long lại vô liêm sỉ như vậy, anh ta dám đánh lén sau lưng.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, chỉ có thể trách thần y Lâm quá mềm lòng. Đến cả Vệ Tân Kiếm còn cảnh giác mà anh thì không. Thậm chí còn đích thân dìu đối thủ dậy. Khoảng cách gần như thế, không phải để cho Thái Thương Long có cơ hội đánh lén thì là gì?
“Thần y Lâm lợi hại thật thế nhưng đầu óc cứ như có vấn đề ấy", Bắc Hiên Trường Không bật cười.
“Đúng thật là! Nếu là tôi thì tôi đã giết chết Thái Thương Long luôn rồi, hà tất phải giả nhân giả nghĩa như thế”, Di Nguyệt Cung Nữ tức giận.
Nếu như thần y Lâm mà kết liễu luôn Thái Thương Long thì bọn họ cũng chẳng cần cúng nạp cho anh ta thứ gì.
Giờ quyền chủ động lại thuộc về Thái Thương Long. Vậy thì bọn họ cũng không dễ sống rồi.
“Đồ ngốc, giờ thì đã hối hận chưa?”, Thái Thương Long phát lực, cây đinh trong tay đâm sâu hơn nữa vào người Lâm Chính. Anh ta có thể cảm nhận được cơ thể của Lâm Chính đang run lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!