“Long thiên kiêu, tôi nguyện dâng lên bảo vật của gia tộc tôi, chỉ xin anh tha cho chúng tôi một lần”.
“Long thiên kiêu, anh muốn gì chúng tôi cũng sẽ làm theo. Xin anh tha cho chúng tôi”.
“Long thiên kiêu, xin anh. Tôi sẽ tặng anh hết mọi thứ”.
“Long thiên kiêu..."
Cả hiện trường sục sôi. Đám đông cố gảng lên tiếng. Thậm chí có người còn quỳ xuống, khấu đầu van xin. Thái Thương Long cười đắc ý.
“Ha ha, tôi nhận hết nhé...”, đối với Thái Thương Long mà nói, anh ta giết người cũng đủ rồi, giết nữa cũng không giải quyết được gì, bởi vị đám người này đã thật sự rất sợ anh ta.Anh ta có thể cảm nhận được một cách rõ ràng điều đó.
Giờ thứ anh ta cần là lấy được chút lợi lạc từ họ.
Người của Tử Huyền Thiên thấy vậy thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Thần y Lâm, tôi thấy chúng ta cũng nên bỏ ra chút gì đó để đổi mạng thôi”, Thiên Diệp tỏ ra mất tự nhiên. Ông ta bước tới bên cạnh Lâm Chính khẽ nói.
“Chuyện này mà truyền ra ngoài thì có phải là Tử Huyền Thiên sẽ mất mặt lắm không. Ông là phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên đấy. Tự dưng mới lâm trận đã bỏ chạy thì thiên hạ lại không cười ông chắc? Huống hồ, không lấy được Thái Vũ Thần Toàn, Tử Huyền Thiên cũng sẽ gặp nạn, ông định mặc kệ à?”, Lâm Chính quay qua hỏi.
Thiên Diệp nghe thấy vậy bèn thở dài: “Tôi cũng biết điều đó. Ý của tôi là tạm hòa hoãn Thái Thương Long. Cậu ta đã dùng đan dược giúp gia tăng 30 năm công lực. Lúc này cậu ta mạnh khủng khiếp. Chúng ta xông lên chưa chắc đã thắng. Chúng ta rời khỏi đây trước. Thuốc này chỉ có tác dụng một tiếng đồng hồ. Đợi sau một tiếng đồng hồ chúng ta đi cướp Thái Vũ Thần Toàn thì chẳng phải là tốt hơn cứ đấu đá trên võ đài sao?”
“Đây đúng là một cách. Nhưng tôi thấy không cần phải làm như vậy”.
“Không...không cần phải làm vậy sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!