Sau đó một bóng người vội vàng lùi lại.
Hai người họ liếc nhìn, thấy người đó là Thiên Diệp!
Sau khi tiếp đất, ông ta bước đi rất nhanh, lòng bàn chân in vài dấu chân rất sâu trên mặt đất, mãi lâu sau mới lùi lại.
Dường như ông ta đang ở trong tình trạng rất †ồi tệ, hai tay che ngực, máu chảy ra từ khóe miệng.
Rõ ràng, ông ta không phải là đối thủ của Bá Lực Quân!
"Phó chưởng môn!"
Giang Thiên Hưng sốt sảng, vội vàng chạy đến đỡ Thiên Diệp.
"Yên tâm, tôi không sao!"
Thiên Diệp khàn giọng nói, nghiêm túc nhìn chăm chăm Bá Lực Quân, lạnh lùng hừ một tiếng: "Không ngờ đã lâu không gặp, thực lực của ông lại tiến bộ nhiều đến vậy! Xem ra ông đã có được không ít cơ duyên, Bá Lực Quân!"
"Cơ duyên ư? Ông sai rồi! Đây đều là thực lực tôi có được nhờ sự nỗ lực của bản thân! Trong thiên hạ làm gì có nhiều cơ duyên để người ta truy tìm như vậy chứ? Chẳng qua là dựa vào việc bản thân bước về phía trước không ngừng nghỉ mà thôi! Ví dụ như lần này, những lợi ích trong thần miếu Thái Vũ là cơ duyên với rất nhiều người, nhưng bọn họ không nỗ lực, những lợi ích đó bọn họ sẽ mãi mãi không có được, tôi thì không giống vậy! Tôi sẽ đi tranh giành, sẽ không từ mọi thủ đoạn để nắm được nó trong tay! Chỉ những thứ nắm trong tay mới là thứ thuộc về mình! Ông hiểu đạo lý này chứ?"
Bá Lực Quân lạnh lùng nói, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn: "Thiên Diệp, nếu bây giờ ông giao Thái Vũ Lệnh cho tôi thì có lẽ tôi sẽ không làm gì ông, nhưng nếu ông tiếp tục chống đối tôi thì tôi chỉ có thể giết ông!"
"Thái Vũ Lệnh này là thứ mà đệ tử Tử Huyền Thiên liều mạng mới đoạt được! Nếu mất ở trong tay tôi, còn ở trong địa bàn của Tử Huyền Thiên thì ông nói xem tôi còn mặt mũi gì mà sống ở thế giới này nữa? Đối mặt với người của Tử Huyền Thiên thế nào đây? Ông muốn thứ này đúng không? Được thôi, cứ giết tôi trước, nếu không, ông chắc chắn sẽ không thể chạm tay vào!", mặt Thiên Diệp không chút cảm xúc nói.
"Nếu ông muốn chết thì tôi sẽ cho ông được toại nguyện”.
Bá Lực Quân hoàn toàn nổi giận, gầm lên một tiếng rồi lao tới.
Sức mạnh bá đạo vô tận bộc phát ra.
Khoảnh khắc đó, giống như một ngọn núi Thái Sơn đang lao về phía Thiên Diệp.