Tới nước này rồi thì Giang Thiên Hưng cũng chẳng còn hi vọng gì nữa. Đánh thì chäc chản đánh không lại rồi.
Giờ chỉ cố găng giữ được mạng sống thôi. Nếu cứ cố chấp, tình hình sẽ càng trở nên tệ hơn.
Đương nhiên đại sư Tây Môn cũng biết điều đó. 'Thấy Giang Thiên Hưng đã nói vậy thì ông ta cũng chỉ biết lựa chọn từ bỏ.
Lúc này, Giang Thiên Hưng được Giang Tử Ức đỡ dậy. Ông ta từ từ bưới tới chỗ của đại sư Tây Môn: “Đại sư Tây Môn, chuyện ngày hôm nay do Thiên Hưng tôi bất tài. Ân tình của ông, tôi khắc. kghi trong lòng, phiền ông quay về Tử Huyền Thiên, báo tin thay tôi, nói là nếu tôi có thể sống sót quay về thì tôi sẽ đích thân nhận tội”
“Thôi được..", Đại sư Tây Môn thở dài.
Sau đó Giang Thiên Hưng quay người chuẩn bị giao đồ cho người phụ nữ đội nón. Thực ra ông ta đã cân nhắc t c tấn công lén. Thế nhưng hai bên luân lưu chiến đấu, mọi thứ đi theo đúng trình tự, rất quang minh chính đại nên nếu giờ ông ta mà đánh lén thì sẽ trở thành trò cười cho người đời sau.
Ông ta không thể để Tử Huyền Thiên mất mặt được. Đại sư Tây Môn để lộ vẻ bất lực. Ông ta lắc đầu.
Giang Thiên Hưng cũng run rẩy, lấy ra một cái túi nhỏ. Nhìn thấy thứ đó, hai mắt người phụ nữ kia sáng rực.
“Cầm đi đi”, Giang Thiên Hưng nói giọng khàn khàn.
“Tốt quá rồi”, người phụ nữ đội nón bật cười, lập. tức bước tới định lấy. Đúng lúc này một giọng nói lạnh lão vang lên.
“Mấy người tới đây cho tôi”, gghe thấy vậy, người phụ nữ kia khế khựng người. Tất cả quay qua nhìn thì thấy Lâm Chính đang ôm Tô nhu, nhìn chăm chăm người phụ nữ đội nón: “Các người dọa vợ tôi ngất rồi, có biết không?”
“Vợ của cậu?”
Người phụ nữ đội nón cũng giật mình: “Thế à? Thế thì sao?”
“Lập tức quỳ xuống, tát vào mặt mình, sau đó cút hết ra ngoài cho tôi” Lâm Chính đanh giọng.