“Được... Được, chúng tôi đi đây!”.
Tô Nhu nào dám do dự, lập tức gật đầu, kéo Lâm Chính đi.
Vèo vèo vèo...
Đúng lúc đó, mấy bóng người bay tới, chui vào sảnh tiệc, khóa cửa lại.
“Hả?”.
'Tô Nhu sợ đến mức la lên thất thanh, nhìn về phía những bóng người đó.
Đó lại là những người đeo mặt nạ ác quỷ, mặc áo màu nâu, tay cầm cây chĩa.
Nhìn bộ dạng bọn họ là biết không phải người tốt. “Tiểu Nhu, không cần sợ, em đứng sau anh, anh sẽ bảo vệ em an toàn”, Lâm Chính an ủi.
“Lâm Chính, tất cả là do em không tốt, sớm biết sẽ xảy ra chuyện này, em nên rời đi sớm, còn để tâm đơn hàng gì nữa”, Tô Nhu vừa sợ vừa tự trách.
“Nếu trên thế giới này ai cũng biết được chuyện tương lai thì thế giới này đâu còn nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy?”, Lâm Chính cười đáp.
“Mặc kệ, chúng ta báo cảnh sát trước!".
Tô Nhu cắn răng, lấy điện thoại ra gọi cảnh sát. Đột nhiên!
Vùi
Một đoạn dây thép lặng lẽ len tới, khóa chặt điện thoại của Tô Nhu, sau đó xoắn lại.