Nhìn thấy Chí Tôn Huyền Thanh Các nếm trái đẳng, tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Sao có thể như vậy?”. “Người này... lại làm bị thương được Chí Tôn?”.
“Không đúng! Nhất định là Chí Tôn vẫn chưa dùng hết sức nên mới để kẻ đó tìm được cơ hội! Nếu không, với thực lực của cậu ta sao có thể làm bị thương Chí Tôn được?”.
“Đúng vậy!”.
Mọi người run rẩy nói, nói thì nói vậy, nhưng trên mặt ai cũng hiện lên vẻ kinh hãi.
“Người này... không đơn giản!”.
Thánh Y Giả lộ ra vẻ tiếc thương: “Tôi rất muốn chiêu mộ người này vào sơn trang Thánh Y của tôi, cống hiến cho tôi, nhưng tính tình người này quá cố chấp, không biết trời cao đất dày! Hôm nay, cậu ta chắc chắn phải ngã xuống tại đấy, đáng tiếc, đáng tiếc..."
“Anh cả, không có gì phải tiếc, trên đời này không thiếu thiên tài. Người này trời sinh cố chấp ngang bướng, dù có chiêu mộ vào sơn trang Thánh Y cũng sẽ là rắc rối lớn! Giờ đây chúng ta đã có thù oán với cậu ta, hôm nay nhất định phải diệt trừ cậu †a, nếu không ät sẽ là thả hổ về rừng!”, Tam Thủ Y. nói.
“Nói không sai”. Thánh Y Giả gật đầu.
Chí Tôn Huyền Thanh Các đứng dậy khỏi bề mặt đất vỡ nát.
Lúc này, đại điện đã lung lay sắp đổ.
“Hai vị muốn đánh thì ra ngoài đánh, ngôi miếu đổ nát của tôi thật sự không kham nổi đâu”, Thánh Y Giả hô lên.
Ánh mắt Chí Tôn Huyền Thanh Các lạnh đi, trầm giọng nói: “Nơi này dùng quyền cước không thoải mái, ra ngoài đi!”.
“Được!".
Lâm Chính cũng không từ chối, cất bước, bay từ đại điện ra ngoài giống như chiếc lá.
Chí Tôn Huyền Thanh Các đột ngột đạp hai chân.
Ẩm!
Mặt đất lại rung chuyển, lõm xuống một tấc.
Cả người ông ta giống như tên rời khỏi cung, tấn công về phía Lâm Chính vừa mới bay ra khỏi đại điện.
Lần này ông ta không nương tay nữa, dốc hết toàn lực.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!