Thuốc ở trong lọ hồ lô đó anh đã đoán ra rồi.
Anh cất bước đi tới điện chủ.
Lúc này, có 300 người thanh niên nam nữa mặc đồ đỏ đang đứng trước cửa điện. Họ tiến hành tế trời và chúc phúc cho người mới.
Không ai để ý Lâm Chính đã bước tới. Mà đám đệ tử đi theo anh lúc ban đầu cũng không biết là biến đâu mất.
Lâm Chính bước vào trong điện...
Lúc này, trong sảnh chính đã vô cùng náo nhiệt Tất cả các khách mời của hôn lễ đều đã tới!
Mọi người nâng ly, cực kỳ vui vẻ, Hình Thư Trường bước vào thu hút ánh mắt mọi người.
“Đây là chú rể phải không? Thật tuấn tú!”
“Thánh Giả đại nhân! Ông tìm được đứa con rể tốt đấy”.
“Đúng đấy! Con rể có đức có tài thế này, cần gì hơn nữa?”
“Sau này sơn trang Thánh Y và Huyền Thanh Các sẽ hợp lực! Trong thiên hạ này còn ai dám chống lại ông đâu?”
“Nói rất đúng!”
Khách mời không ngừng nịnh nọt.
Thánh Y Giả ngồi ở trên vuốt râu mỉm cười.
Ở đầu bên kia có một người đàn ông trung niên đang ngồi.
Người đàn ông trung niên này mặc áo bào đen, râu tóc hoa râm, vẻ mặt rất nghiêm túc, cả người tỏa ra khí chất nhìn đời bằng nửa con mắt, do đó rất nhiều khách mời trong sảnh đều không dám nhìn ông ta.
Nhìn phong thái này cũng đủ biết ông ta có thân phận gì.
Huống hồ trong cả đại điện này cũng chỉ có một người có thể ngồi ngang hàng với Thánh Y Giả.
“Cô dâu đâu? Cô dâu đi đâu rồi?” “Đúng rồi, phải mau đưa cô dâu ra bái trời đất”. “Nhanh đi gọi cô dâu ra đi”.
Mấy vị khách này đã uống rượu hết một vòng, hứng thú tăng vọt, đứng dậy nhao nhao hô hào.
“Được được được, mọi người đừng vội, chúng tôi sẽ lập tức mời cô dâu ra”. Tam Thủ Y cười ha hả nói, lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho người bên ngoài.