Thua rồi?
Hai người hít sâu một hơi, không hiểu lời này có ý gì, vội vàng đứng dậy, trở nên cảnh giác.
Đúng lúc này, người đứng bên trái đột nhiên cảm nhận được gì đó, mắt trợn tròn, ngơ ngác nhìn Lâm Chính, sau đó cười chua chát läc đầu.
“Lợi hại! Lợi hại! Cậu quả nhiên phi phàm, chúng tôi thua rồi!”.
“Tử Nghĩa, ông đang nói gì vậy? Chúng ta còn chưa giao đấu với cậu ta mà! Ông đã vội nhận thua?”, người đó hét lên.
“Bỏ đi Tử Hằng, ông xem căn phòng này”, người tên Tử Nghĩa không biểu lộ cảm xúc gì, nói.
Tử Hằng sững người, lập tức nhìn quanh, nhưng lại không nhìn ra điều gì khác thường.
Đột nhiên ông ta đi đến cửa sổ nhìn ra xa, phát hiện cảnh sắc bên ngoài cửa sổ vô cùng mông lùng, không nhìn thấy gì.
Không những vậy, bất kỳ âm thanh gì ở ngoài phòng... lúc này cũng không nghe được!
Dường như trong và ngoài phòng đã bị ngăn cách hoàn toàn.
“Đây là... vực?”. Tử Hằng ngơ ngác hỏi.
“Không sai! Đây chính là sức mạnh của vực. Trong vô hình, chúng ta đã bước vào lĩnh vực của cậu ta! Ông có thể đảm bảo mình chiến thắng được người có sức mạnh của vực như thế này không?”, Tử Nghĩa nói.
Vẻ mặt Tử Hằng không mấy tự nhiên, nhưng trong lòng ông ta vẫn không phục, cần răng nói: “Sức mạnh của vực có lớn có nhỏ, chưa chắc người sở hữu vực đã là tồn tại vô địch. Ông nghĩ tôi chưa chiến đấu với cao thủ nào có sức mạnh của vực sao? Tôi còn sợ gì?”.
“Ông..”, Tử Nghĩa tức giận, không biết nên nói thế nào mới được.
Tử Hằng lạnh lùng nhìn Lâm Chính, đã âm thầm vận chuyển sức mạnh.
Rõ ràng ông ta vẫn quyết định chiến đấu.
Nhưng Lâm Chính vẫn ngồi bên bàn, yên tĩnh uống trà, hoàn toàn không nhìn Tử Hăng.
Dường như anh không để ông ta vào mắt.