"Ồ, anh cứ thử xem". Lâm Chính bình thản nói.
"Khốn kiếp!".
Người đàn ông không nhịn được nữa, những người phía sau hắn cũng nổi giận, ai nấy tỏa ra sát khí, chuẩn bị rút vũ khí ra để băm văm kẻ ngông cuồng này.
Nhưng đúng lúc này, Tam Thủ Y nhanh chân đi tới.
"Thư Trường! Cậu đừng khiến tôi khó xử!", Tam Thủ Y khẽ quát.
"Tam Thủ Y đại nhân, ông có mối quan hệ rất tốt với người này sao?", người đàn ông trầm giọng hỏi.
"Cái này... cũng không hẳn! Nhưng cậu không biết đây là ai đâu! Người này chính là thần y Lâm Giang Thành nổi tiếng như cồn, thực lực không hề đơn giản. Nếu cậu giao đấu với cậu ta, thì tôi lo cậu sẽ gặp chuyện bất trắc!", Tam Thủ Y nhỏ giọng nói.
"Hừ! Một con kiến hôi mà tôi phải sợ sao? Huống hồ ông nghĩ những người tôi đưa đến đều là hạng tầm thường vớ vẩn chắc?", người đàn ông nói đầy khinh bỉ.
"Ồ, những người này là..." "Họ đều là những sát thủ được bố tôi nhận nuôi từ nhỏ, sư phụ tôi đã bồi dưỡng từ lúc bọn họ còn nhỏ, khai mạch nặn thân cho bọn họ, truyền thụ cho bọn họ các chiêu thức mạnh nhất của Huyền Thanh Các. Những người này tuy chỉ tầm tuổi tôi, nhưng ai nấy đều có thực lực mạnh hơn tôi rất nhiều. Muốn giết người này chỉ là chuyện bỡn", Hình Thư Trường kiêu ngạo nói.
"Thật sao?".
Tam Thủ Y nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi bất ngờ kéo Hình Thư Trường sang một bên, nhỏ giọng nói: "Nếu cậu đã chắc chắn như vậy thì được, tôi cho phép cậu ra tay, nhưng cậu phải giữ mạng cho cậu ta".