"Tam Thủ đại nhân, sao không thấy cô Băng Thanh đâu? Hôm đó gặp nhau ở Giang Thành, tôi vừa nhìn thấy cô Băng Thanh đã yêu! Mấy ngày không gặp, tôi nhớ chết đi được", Lâm Chính cười nói.
"Ấy, thần y Lâm, cậu không biết đấy thôi, cháu gái tôi cũng vừa gặp đã yêu cậu. Nó cũng muốn gặp cậu lắm, ngặt nỗi quy tắc là không được gặp, dù sao ngày kia cũng là lễ cưới của hai người mà", Tam Thủ Y cười lớn.
"Rõ ràng chỉ cách một ngày, mà cảm giác như là một năm".
"Ha ha ha, thần y Lâm cứ bình tĩnh, bình tĩnh! Ngày kia là cậu có thể ôm mỹ nhân về rồi! Nào, tôi mời cậu một ly!".
"Cảm ơn Tam Thủ đại nhân!".
Rượu quá ba tuần, hình như Tam Thủ Y đã uống kha khá, liền về phòng ngủ.
Lâm Chính biết chút rượu này không thể khiến ai say cả.
Nhưng anh cũng giả vờ say, trở về phòng lăn ra ngủ.
Đệ tử canh cửa lặng lẽ nhìn qua cửa sổ, quan sát Lâm Chính, thấy anh bất tỉnh nhân sự mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Thần y Lâm quả thực uống say, đã ngủ rồi".
Đệ tử lấy bộ đàm ra, nhỏ giọng nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!