Còn độc nhân kia lúc này cũng không dễ chịu gì.
Khi Lâm Chính gạt hết độc lực đi, thì làn da toàn thân của hắn đã bị ăn mòn, tứ chỉ gãy lìa. Da thịt ở lồng ngực hắn cũng không còn, có thể nhìn thấy nội tạng be bét, chỉ còn lại chút hơi tàn.
E là độc nhân này cũng không ngờ mình đã trở thành độc nhân mà trên đời này vẫn có độc lực có thể giết được mình...
“Đây là độc gì vậy... Đây... rốt cuộc đây là độc gì vậy?”, độc nhân há miệng, khó nhọc kêu lên.
“Huyền Độc, ông chưa từng nghe tới sao?”.
Lâm Chính xua hết độc lực, mặt không cảm xúc nói.
Anh vừa dứt lời, độc nhân liền mở to mắt.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Huyền Độc? Đó là loại độc lực cao nhất, chỉ có độc nhân cấp 7 mới có thể sử dụng! Đó là độc lực mạnh nhất trên thế giới! Cậu... sao cậu lại nắm được Huyền Độc? Tuyệt đối không thể!”, độc nhân gào lên.
“Ông không biết không có nghĩa là không có, ông không làm được không có nghĩa người khác không làm được”, Lâm Chính lắc đầu, bình thản nhìn hẳn: “Để tu luyện thành độc nhân cấp 4, chắc ông đã giết không ít người nhỉ?”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!