“Bố, sao con dám nói dối bố được chứ?”, Trí Băng Thanh vội nói.
“U Minh Sát Khu... U Minh Sát Khu... Người dùng hơn một triệu loại độc dược mà không chết mới có thể luyện được cơ thể đáng sợ đó!".
“Nghe nói cơ thể đó đã không phải cơ thể người trần, mà đã có thể sánh ngang với cơ thể bất tử bất diệt của địa phủ u minh! Một người thế tục chỉ mới hai mươi mấy tuổi, vì sao lại có năng lực như vậy? Mỗi ngày cậu ta dùng độc được làm cơm ăn sao?”.
Thánh Y Giả nhíu mày, lẩm bẩm.
Ông ta hiểu sự đáng sợ của U Minh Sát Khu, chỉ người ngoan cường trong truyền thuyết mới có cơ hội rèn luyện thân xác đó.
Nhưng chỉ ngoan cường thôi thì chưa đủ, mạng cũng phải đủ cứng!
Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu người chết trên con đường tu luyện U Minh Sát Khu...
“Bố, chuyện này đã ngã ngũ, cam kết đã ký, con gái thực sự lực bất tòng tâm. Hi vọng bố đừng gây khó dễ cho cô gái nhà họ Lạc đó nữa, nếu không, vô duyên vô cớ rước về một kẻ địch mạnh có U Minh Sát Khu thì lợi bất cập hại!”, Trí Băng Thanh khuyên nhủ.