Lạc Thiên quay người ôm chặt Lâm Chính, nước mắt giàn giụa: “Cảm ơn anh, anh Lâm”.
“Không cần khách sáo, Tiểu Thiên, tôi đã nói có tôi ở đây, tôi sẽ giải quyết, không cần lo lắng”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Lời nói dịu dàng và gương mặt tuấn tú khiến Lạc Thiên dâng lên sự day dứt và sầu muộn, nhiều hơn là sự mất mát và không thể nói thành lời.
Cô ấy chôn chặt tình cảm này vào trong lòng, không dám biểu lộ.
Có lế chỉ nên thể hiện sự cảm kích và sùng bái của một người em gái đối với anh trai...
Người nhà họ Lạc ôm nhau, vô cùng kích động.
“Cô Trí, cô nên ký tên rồi”, Lâm Chính nói.
Trí Băng Thanh không còn cách nào, chỉ có thể đánh liều tiến tới, liếc nhìn tờ giấy cam kết, sau đó nghiến răng căn đầu ngón tay chảy máu, viết tên mình và in dấu tay bằng máu lên đó.
“Tốt lắm!”.
Lâm Chính gật đầu, lại hỏi c nào tôi có thể đến sơn trang Thánh Y hủy giao ước này?”.
“Anh không cần đi!". Trí Băng Thanh lạnh lùng nói, sau đó đi đến lần mò trên người Trí Vũ đã hôn mê một lúc, lấy một tờ giấy cam kết ngả vàng ra, đưa tới.
“Tờ giấy cam kết này các người cầm lấy xé bỏ đi, còn tờ cam kết mới tôi sẽ về giao cho bố tôi, ông ấy xem xong hủy bỏ, chúng ta coi như không ai nợ ai! Tôi nghĩ có lẽ ông ấy sẽ tha cho cô chủ nhà họ Lạc thôi”, Trí Băng Thanh lạnh lùng nói.
“Được, tôi cũng không sợ các cô nuốt lời!”.
Lâm Chính gật đầu, giao tờ giấy cam kết cho cô ta.