“Tôi không cớ”, Lâm Chính lắc đầu. Anh giơ tay lân, xòe bàn tay ra.
Băng Thanh trố tròn mắt. Cô ta nhìn thấy lòng bàn tay anh đang chuyển dần thành màu mực.
Thậm chí còn có một hình con rồng ở đó. Cuối cùng thì cô ta cũng hiểu ra.
“U Minh Sát Khu...hóa ra là vậy...anh sở hữu thứ còn đáng sợ hơn cả Tuyệt Thế Độc Thể và Tiên Thiên Độc Thể...”, cô ta run rẩy.
“U Minh Sát Khu sao? Lâm Chính, đó là thứ gì vậy?”, Lạc Thiên hỏi anh.
“Đó là cơ thể mà một người phải chết đi nhiều lần mới có thể sở hữu được. Đại diện của cơ thể loại này không phải là độc mà là cái chết”, Lâm Chính nói.
“Cái chết sao?”, Lạc Thiên hoang mang, rõ ràng là cô ấy không hiểu.
Chỉ thấy Băng Thanh đang vô cùng hoảng sợ. Lúc này nỗi sợ của cô ta dành cho Lâm Chính đã lên tới cực điểm: “Anh là quái vật...chắc chắn anh là quái vậy...Rốt cuộc anh là thứ gì vậy?”